Tự Truyện .
Page 1 of 1 • Share
Tự Truyện .
Xa Nhau Lâu Rồi Em Còn Thương Không .....
Noel về mang cái lạnh buốt tim, bầu trời ảm đạm trong dòng người nô nức đón Noel rồi tết.... những ngày rộn ràng của năm nhưng trong tôi là mùa nghe như có gì chợt buân khuân hắt hiu thoáng về.... gợi nhớ khoảnh khắc thời gian cuối cùng lạc mất bàn tay ai trên đường đời cũng bắt đầu từ mùa Noel..... dĩ vãng tìm về bất chợt đưa tôi mông lung trôi về vùng quá khứ.....
“Anh nói:nếu anh là giọt nước nằm sâu trong khoé mắt em,anh sẽ nhất định lăn xuống để làm gì em biết không? Cũng chỉ là để có thể lăn trên gò má em thật dịu dàng chạm vào môi em, nằm lại nơi ấy để đuợc tay em sờ nhẹ vào và giử mãi anh lại nơi ấy.Nhưng nếu em là giọt nước mắt trong sâu thẳm tâm hồn tôi, thì tôi sẽ kiên quyết giử em lại, không để em rơi bởi rơi thì tức là mất em rồi.
Vậy là một mùa Xuân nữa sắp đi hết qua,nắng gió ban mai những ngày này làm tôi nhớ về em,dù tôi không trở lại nơi chúng ta đã từng có những chuỗi ngày hạnh phúc, nhưng hơi khí trời dìu dặt này lại đưa tôi ngược bước tìm về em. Nói thế nào cho em hiểu nhỉ, chúng ta đã lâu rồi không gặp,em ra nước ngoài định cư và lấy người nơi ấy, mừng cho em, vậy là em đã được hạnh phúc rồi ,quả thật mừng cho em. Tôi thì đã khác với suốt khoảng thời gian yêu em, tôi biến mình thành một con người hoàn toàn khác, tôi yêu em chân thành là thế, em là nữ hoàng trấn ngự cả trái tim tôi, em là tất cả của tôi.......tha thiết, mong chờ nhưng chỉ đợi được sự nhẫn tâm rời bỏ của em.
Từ sau ngày giọt nước sâu thẳm tâm hồn tôi rơi, tôi hận em, trách và giận em,sau những tháng ngày đau khổ ấy tôi điên cuồng lao vào con đường tình ái, chẳng muốn giử lại mình, chẳng muốn giử lại em dù là một chút nơi trái tim tôi. Em còn nhớ không, ngày xưa ấy em ngây thơ,khờ khạo với ánh mắt xa xăm vời vợi mông lung khẽ bên tai hỏi rằng tôi yêu em nhiều bao nhiêu ? Tôi cầm lấy tay em để lên tim mình như lời đáp trả rằng tôi yêu em bằng cả con tim, em là duy nhất nơi đó..... em cuời ngượng ngùng quay mặt đi lí nhí nguyện cầu “ nguyện xin kiếp này sẽ mãi mãi yêu nhau”.
Tôi ghét sự nhẫn tâm của em, tôi không muốn mình tiếp tục làm một kẻ khờ khạo, tôi dùng dũng khí đuợc gom góp sau những ngày đau khổ lang thang nơi con đường, khu phố kỷ niệm,mở cửa trái tim mình đón nhận một người, hai người rồi ba ,rồi bốn,tôi giang rộng đôi tay nắm bắt lần lượt những mãnh tình đến bên tôi. Ngày xưa ấy, em nguyện cầu sẽ mãi mãi yêu nhau, ước nguyện này của em tôi muốn tự tay mình huỷ diệt, tôi đi tìm và cứ mãi tìm cái có thể xoá sạch em trong tôi.
Em biết không, tháng năm dầu dãi phong sương thăng trầm của cuộc sống,đi qua bao mối tình đến trở nên chai đá,tôi cũng chưa lần tìm đuoc cảm giác như bên em, cuối cùng thì cho dù cố mấy em vẫn còn nơi đó cứ bám chặt lấy trái tim tôi mà không chịu rời đi.... tôi đã từng hận, giận và trách hờn em thật nhiều nhưng qua tất cả cũng không bằng tôi yêu em.... tôi tìm đủ mọi lý do bào chữa cho em và cuối cùng tôi tự trách bản thân mình, chỉ vì tôi, vì tôi sợ không đủ khả năng bảo bọc cho em,sợ em sẽ khổ nhọc,chỉ vì tôi khờ khạo tin tưởng vào lời hứa để một bước em đi thành nghìn trùng chia cách, đã để giọt nước trong tâm hồn tôi rơi xuống là vĩnh viễn lạc mất em....
Nói em nghe, tôi vùi đầu miệt mài vào công việc, vẫn luôn phấn đấu đi về phía trước, vẫn luôn lo toan những thứ tôi cần lo, muốn chứng minh tôi không là nguời vô dụng, muốn để em thấy rằng em chưa từng nhìn sai nguời đàn ông em đã yêu và mong ước gắng kết cả cuộc đời,muốn em thấy rằng không còn em tôi hoàn thiện bản thân mình tốt hơn và vẫn đi bên cuộc đời không gục ngã dù không có em bên cạnh.Nhưng em biết không ,đến ngày hôm nay, tôi có mọi thứ tiền tài tất cả, những gì tôi cẩn đều có thể làm được, nhưng sao chỉ riêng em tôi không thể làm gì,em không như cơn gió nhẹ, em như cơn bão xô vỡ tất cả chỉ để lại trong tôi là những mảnh vỡ.... và nỗi đau, em rất nhẫn tâm, nhẫn tâm rời xa tôi , chỉ để lại nơi tôi dọc ngang vết sẹo lòng , mỗi lần chạm vào lại nghe âm ỉ đau.
Em.....em lấy chồng có hạnh phúc không....chắc là hạnh phúc phải không em...... tôi luôn cầu mong em hạnh phúc .... nhưng thật lòng sau dòng suy nghĩ chúc em hạnh phúc, tôi nghe mắt mình cay cay... . Em à, cô gái kiêu kì lộng trong khuôn mặt thánh thiện với ánh nhìn vời vợi xa xăm đã bao lần vướng víu buớc chân tôi .....giờ đã là nguời phụ nữ tóc lấm tấm sương pha, vẫn cái kiêu kì lồng trong cái nét dịu dàng bình dị ....tôi vẫn nơi này lui tới quán cà phê chúng ta từng ngồi bên nhau..... vẫn là ly cà phê và điếu thuốc..... nhỡn nhơ trong tâm trí bên cạnh những suy tư lo toan cuộc sống lại là hình ảnh em chợt thoáng về ....
Em à.... xa nhau lâu rồi em còn thương không ....có khi nào em chợt nhớ chuyện ngày xưa..... có khi nào em nghe thương mùa dĩ vãng chúng mình .....?”
Chưa từng trả lời anh, cũng chưa từng nói với anh rằng em vui ,hạnh phúc hay không.... Nói làm sao đây anh nhỉ..... dù hiểu lầm có cao bao nhiêu, hay oan ức có dầy thế nào.....dù đúng ....dù sai......trăm ngàn ngăn cách .... tình cao bao nhiêu, thương nặng thế nào,....... em chỉ có thể nói với anh “ trong cuộc đời nếu như đã từng có một người xuất hiện, thì tất cả chỉ là tạm bợ mà thôi”.
Tác giả : Đang Nguyên Ngô Phù Dung
Noel về mang cái lạnh buốt tim, bầu trời ảm đạm trong dòng người nô nức đón Noel rồi tết.... những ngày rộn ràng của năm nhưng trong tôi là mùa nghe như có gì chợt buân khuân hắt hiu thoáng về.... gợi nhớ khoảnh khắc thời gian cuối cùng lạc mất bàn tay ai trên đường đời cũng bắt đầu từ mùa Noel..... dĩ vãng tìm về bất chợt đưa tôi mông lung trôi về vùng quá khứ.....
“Anh nói:nếu anh là giọt nước nằm sâu trong khoé mắt em,anh sẽ nhất định lăn xuống để làm gì em biết không? Cũng chỉ là để có thể lăn trên gò má em thật dịu dàng chạm vào môi em, nằm lại nơi ấy để đuợc tay em sờ nhẹ vào và giử mãi anh lại nơi ấy.Nhưng nếu em là giọt nước mắt trong sâu thẳm tâm hồn tôi, thì tôi sẽ kiên quyết giử em lại, không để em rơi bởi rơi thì tức là mất em rồi.
Vậy là một mùa Xuân nữa sắp đi hết qua,nắng gió ban mai những ngày này làm tôi nhớ về em,dù tôi không trở lại nơi chúng ta đã từng có những chuỗi ngày hạnh phúc, nhưng hơi khí trời dìu dặt này lại đưa tôi ngược bước tìm về em. Nói thế nào cho em hiểu nhỉ, chúng ta đã lâu rồi không gặp,em ra nước ngoài định cư và lấy người nơi ấy, mừng cho em, vậy là em đã được hạnh phúc rồi ,quả thật mừng cho em. Tôi thì đã khác với suốt khoảng thời gian yêu em, tôi biến mình thành một con người hoàn toàn khác, tôi yêu em chân thành là thế, em là nữ hoàng trấn ngự cả trái tim tôi, em là tất cả của tôi.......tha thiết, mong chờ nhưng chỉ đợi được sự nhẫn tâm rời bỏ của em.
Từ sau ngày giọt nước sâu thẳm tâm hồn tôi rơi, tôi hận em, trách và giận em,sau những tháng ngày đau khổ ấy tôi điên cuồng lao vào con đường tình ái, chẳng muốn giử lại mình, chẳng muốn giử lại em dù là một chút nơi trái tim tôi. Em còn nhớ không, ngày xưa ấy em ngây thơ,khờ khạo với ánh mắt xa xăm vời vợi mông lung khẽ bên tai hỏi rằng tôi yêu em nhiều bao nhiêu ? Tôi cầm lấy tay em để lên tim mình như lời đáp trả rằng tôi yêu em bằng cả con tim, em là duy nhất nơi đó..... em cuời ngượng ngùng quay mặt đi lí nhí nguyện cầu “ nguyện xin kiếp này sẽ mãi mãi yêu nhau”.
Tôi ghét sự nhẫn tâm của em, tôi không muốn mình tiếp tục làm một kẻ khờ khạo, tôi dùng dũng khí đuợc gom góp sau những ngày đau khổ lang thang nơi con đường, khu phố kỷ niệm,mở cửa trái tim mình đón nhận một người, hai người rồi ba ,rồi bốn,tôi giang rộng đôi tay nắm bắt lần lượt những mãnh tình đến bên tôi. Ngày xưa ấy, em nguyện cầu sẽ mãi mãi yêu nhau, ước nguyện này của em tôi muốn tự tay mình huỷ diệt, tôi đi tìm và cứ mãi tìm cái có thể xoá sạch em trong tôi.
Em biết không, tháng năm dầu dãi phong sương thăng trầm của cuộc sống,đi qua bao mối tình đến trở nên chai đá,tôi cũng chưa lần tìm đuoc cảm giác như bên em, cuối cùng thì cho dù cố mấy em vẫn còn nơi đó cứ bám chặt lấy trái tim tôi mà không chịu rời đi.... tôi đã từng hận, giận và trách hờn em thật nhiều nhưng qua tất cả cũng không bằng tôi yêu em.... tôi tìm đủ mọi lý do bào chữa cho em và cuối cùng tôi tự trách bản thân mình, chỉ vì tôi, vì tôi sợ không đủ khả năng bảo bọc cho em,sợ em sẽ khổ nhọc,chỉ vì tôi khờ khạo tin tưởng vào lời hứa để một bước em đi thành nghìn trùng chia cách, đã để giọt nước trong tâm hồn tôi rơi xuống là vĩnh viễn lạc mất em....
Nói em nghe, tôi vùi đầu miệt mài vào công việc, vẫn luôn phấn đấu đi về phía trước, vẫn luôn lo toan những thứ tôi cần lo, muốn chứng minh tôi không là nguời vô dụng, muốn để em thấy rằng em chưa từng nhìn sai nguời đàn ông em đã yêu và mong ước gắng kết cả cuộc đời,muốn em thấy rằng không còn em tôi hoàn thiện bản thân mình tốt hơn và vẫn đi bên cuộc đời không gục ngã dù không có em bên cạnh.Nhưng em biết không ,đến ngày hôm nay, tôi có mọi thứ tiền tài tất cả, những gì tôi cẩn đều có thể làm được, nhưng sao chỉ riêng em tôi không thể làm gì,em không như cơn gió nhẹ, em như cơn bão xô vỡ tất cả chỉ để lại trong tôi là những mảnh vỡ.... và nỗi đau, em rất nhẫn tâm, nhẫn tâm rời xa tôi , chỉ để lại nơi tôi dọc ngang vết sẹo lòng , mỗi lần chạm vào lại nghe âm ỉ đau.
Em.....em lấy chồng có hạnh phúc không....chắc là hạnh phúc phải không em...... tôi luôn cầu mong em hạnh phúc .... nhưng thật lòng sau dòng suy nghĩ chúc em hạnh phúc, tôi nghe mắt mình cay cay... . Em à, cô gái kiêu kì lộng trong khuôn mặt thánh thiện với ánh nhìn vời vợi xa xăm đã bao lần vướng víu buớc chân tôi .....giờ đã là nguời phụ nữ tóc lấm tấm sương pha, vẫn cái kiêu kì lồng trong cái nét dịu dàng bình dị ....tôi vẫn nơi này lui tới quán cà phê chúng ta từng ngồi bên nhau..... vẫn là ly cà phê và điếu thuốc..... nhỡn nhơ trong tâm trí bên cạnh những suy tư lo toan cuộc sống lại là hình ảnh em chợt thoáng về ....
Em à.... xa nhau lâu rồi em còn thương không ....có khi nào em chợt nhớ chuyện ngày xưa..... có khi nào em nghe thương mùa dĩ vãng chúng mình .....?”
Chưa từng trả lời anh, cũng chưa từng nói với anh rằng em vui ,hạnh phúc hay không.... Nói làm sao đây anh nhỉ..... dù hiểu lầm có cao bao nhiêu, hay oan ức có dầy thế nào.....dù đúng ....dù sai......trăm ngàn ngăn cách .... tình cao bao nhiêu, thương nặng thế nào,....... em chỉ có thể nói với anh “ trong cuộc đời nếu như đã từng có một người xuất hiện, thì tất cả chỉ là tạm bợ mà thôi”.
Tác giả : Đang Nguyên Ngô Phù Dung
Chuatunglangquen
Re: Tự Truyện .
Hạnh Phúc và nỗi đau lớn nhất của đàn ông là gì !
*** Trong cơn say người đàn ông đó đã nhiều lần thẩn thờ nghĩ đến người con gái anh từng yêu,từng có được mà không thể giử được, có đôi lúc thầm nhắc tên cô ấy với những giọt nước lưng chừng nơi khoé mắt, hối hận, tự trách nối liền với đau thương.
Ngày ấy anh hỏi người con gái anh yêu:
” đều gì sẽ khiến người con gái đau khổ nhất?” Người yêu anh trả lời :
“đó là phải xa người mình yêu.”
Anh nghe xong hỏi tiếp : “điều hạnh phúc nhất người con gái mong muốn là gì?”
Người yêu anh trả lời :
“ đó là được sống vui vẽ bên cạnh người mình yêu.”
Nói xong cô tựa đầu vào vai anh nhắm mắt với hạnh phúc đong đầy trong tim khi cảm nhận một bàn tay ấm nắm chặt lấy tay cô. Yên lặng thật lâu, một lúc sau người đàn ông hỏi tiếp:
“ vậy em có biết hạnh phúc và nỗi đau lớn nhất của người đàn ông là gì không ?”
Người yêu anh lắc đầu trả lời em không biết trong vô thức. Người đàn ông nói:
“ ngoài bố mẹ ra , hạnh phúc lớn nhất của người đàn ông chính là có thể khiến người con gái mình yêu có cuộc sống đầy đủ,hạnh phúc suốt đời, nỗi đau lớn nhất của người đàn ông là không thể sống với người con gái mà anh ta yêu nhất.”
Nói xong anh nghiêng xoay nguời ôm người yêu vào lòng, môi đặt lên tóc người yêu những nụ hôn đầy yêu thương đi lần xuống trán và dừng lại nơi ấy thật lâu rồi thì thầm:
“ em có biết anh yêu em nhiều bao nhiêu?” Người yêu anh lắc đầu và hỏi lại :
“ em sẽ là nguời anh yêu duy nhất và anh sẽ mãi mãi yêu em phải không ?”
Anh gật nhẹ đầu và xiết nhẹ người yêu vào lòng :“ ngoài ba mẹ và người thân, em là tất cả , là nguời quan trọng nhất của anh.”
Lần hẹn hò sau anh không đến gặp người yêu, chỉ đứng từ xa nhìn bóng dáng nhỏ thân quen của người yêu lúc ẩn, lúc hiện trong đoàn người qua lại,cứ thế anh lặng lẽ nhìn cô từ xa trong những ngày kế tiếp.Một tháng sau, anh hẹn hò cùng cô gái khác,vui vẽ cười đùa đi lướt qua người yêu của anh. Như ko tin vào mắt mình,cô không tin đó là sự thật,đưa tay dụi mắt mình vì nó như có áng mây nước che mờ, cố dụi để nó tan đi.
Không một lời trách móc, không một tiếng nói giận hờn,không một lần hỏi lý do. Người yêu anh lặng lẽ rời bỏ thành phố nơi họ sinh sống.
Anh biết, cô là một cô gái hiền dịu,đầm tính, sâu sắc, tinh tế ,thông minh hiểu chuyện nhưng lại có phần ương bướng cứng đầu, cao ngạo. Thay vì tức giận tìm anh hỏi nguyên do, khóc lóc buồn phiền, ủy mị níu kéo như nhiều người con gái khác khi bị người yêu hờ hững bắt cá hai tay.Anh biết cô ấy Không làm thế, cô sẽ chọn rời xa anh ,chọn rời xa nơi họ sinh sống, sẽ không muốn nhìn thấy anh. Đây là điều anh muốn cô ấy chọn.
Ang yêu cô ấy không đúng thời điểm, anh chỉ là một chàng trai ở tuổi 19 ,chưa có gì vững cho riêng mình,anh lo rằng tương lai không biết có thể bảo đảm cuộc sống cho nguời yêu đầy đủ. Trong xã hội cô ấy tuy nhỏ bé,chỉ là một hạt cát, nhưng trong lòng anh cô ấy rất quý giá.....Anh không muốn giử chân cô ấy , để cô ấy phải bỏ lỡ đi cơ hội hiếm hoi mà rất nhiều người cầu không được.Trong mắt người khác có thể cô ấy chỉ là một con chim nhỏ bé tầm thường nơi góc vườn nhưng trong mắt anh cô ấy là con chim Phượng Hoàng cao quý.
Anh yêu cô ấy bằng cả trái tim nồng cháy, muốn chở che, muốn bảo vệ nhưng anh lại là mẫu người lo xa...lo sợ không thể chu toàn khi tay trắng mới chấp chững vào đời.Lo sợ một ngày nào đó trong tương lai có khi người yêu anh sẽ sống trong hối hận.....Anh muốn cô ấy nắm bắt cơ hội vượt trùng dương, dang rộng đôi cánh vút mây trời trở thành con chim Phượng Hoàng trong cuộc sống kim tiền.... dù yêu cô ấy nhiều nhưng anh không thể bất chấp tất cả mà giử cô bên mình.
Quyết tâm rời xa cô ấy, anh vùi mình vào công việc bề bộn và những cuộc vui yêu đương, như tận hưởng tuổi thanh Xuân của riêng mình, ngụp mình trong những bóng hồng xung quanh.....những cuộc vui nghiêng ngã .....giả vờ xem như người con gái đó khong hề tồn tại trong anh,bỏ mặc cô ấy một mình chống chọi với nỗi đau xé lòng...có đôi khi trong lòng thấy giận giận cô ấy,cô ấy rất cao ngạo....và cô ấy cũng rất khờ khạo, dù yêu anh nhiều bao nhiêu , đau lòng thế nào cô ấy vẫn khư khư giử lấy sự tự tôn của mình. Dù anh quyết tâm làm theo cách riêng mình, nhưng có đôi lúc anh lại bất chợt thoáng mông lung rằng cô ấy tìm anh, nói một lời hay một lần khóc với anh,cho anh thấy cô ấy đau lòng khi xa anh,để anh có lý do, có can đảm mà giử chân cô ấy......nhưng cô ấy lại quá cao ngạo, cao ngạo đến khờ khạo không nhận ra rằng cho dù anh làm gì, qua lại bao người nhưng trong sâu thẳm trái tim vẫn vương hoài cô ấy......niềm yêu thương dành cho cô ấy vẫn đong đầy, nếu hình bóng cô ấy không tồn tại , in sâu nơi trái tim anh,anh đâu tìm đến bên cô ấy dù chỉ lặng lẽ đứng nhìn cô ấy từ xa.
Không nhìn thấy cô ấy, anh nghe lòng mình da diết nỗi nhớ , có đôi khi muốn chạy đến tìm và ôm cô ấy xiết thật chặt vào lòng, hôn lên vầng trán, vuốt chiếc mũi nhỏ nhắn kia, cắn nhẹ vào bờ môi, vùi mặt mình vào gáy tóc cô ấy hít lấy mùi hương riêng biệt không thể lẫn lộn với ai cho thỏa nỗi nhớ..... Cứ như thế .... đến cuối cùng không thể đè nén, anh chạy đến tìm cô, đứng hiện diện ngay trước người yêu nhưng anh chỉ có thể nhìn cô ấy không thể nói “ anh nhớ em nhiều lắm,quay về bên nhau em nhé.” Lời hứa với người thân cô rằng anh sẽ buông tay cô, để cô làm tròn chữ hiếu,để người thân cô được nắm bắt cơ hội thay đổi hoàn cảnh gia đình, và quan trọng nhất là cô ấy có thể bước thêm một bước ra thế giới bên ngoài lột xác vương lên với đời, dang rộng đôi cánh vuợt mây trời đến vùng đất hứa, thiên đường có một tương lai hứa hẹn như bao người mơ ước thời bấy giờ.
Cô ấy tuy ít nói ít cười nhưng là người dường như sinh ra là để dành hiểu anh dù anh không nói.Gặp lại nhau sau bao tháng trời xa cách, cũng không một câu hỏi anh vì sau không giử hẹn, vì sao vui đùa với người con gái khác. Cô ấy gầy yếu mong manh là thế, đôi khi cho người ta cảm nghĩ đụng vào cô ấy sẽ vỡ tan ngay. Nhưng tâm tính lại đối ngược với vẽ bề ngoài cô ấy có, rất kiên cường. Cô nhìn anh thoáng ánh niềm vui trong mắt rồi trở về nét xa xăm muốn thuở nhìn đăm đăm anh. Anh muốn ôm cô ấy vào lòng thổ lộ nỗi nhớ nhung, bào chửa việc mình làm..... nhưng cô ấy chỉ nhoẻn miệng cười nhìn anh thật lâu rồi đưa ánh mắt lơ đễnh nhìn đi nơi khác như muốn nói với anh” anh không cần nói gì, em không biết lý do gi anh làm thế,nhưng em biết em tồn tại trong anh không ai có thể đẩy em ra khỏi tim anh.” Cứ thế mà lẳng lặng nhìn nhau, lẳng lặng 2 tâm hồn quay về bên nhau không một lời nói.Nhưng lời hứa kia anh phải thực hiện và vì tương lai cô ấy, vì niềm tin vào lời hứa của bố cô ấy với anh rằng tạm thời xa nhau, ông sẽ để cô quay về sau vài năm, vì niềm tin vào tình yêu cô ấy và anh dành cho nhau.
Cuối cùng thì cô ấy cũng đi ,anh tận tay mình đưa tiễn tình yêu mình qua bên kia bờ đại dương, chấp cánh cho nó bay bổng vượt trời xanh xa hơn nửa vòng trái đất. Xa.....xa đến nỗi con đường trở lại bụi thời gian lấp kính ngõ về......Dòng đời xô đẩy,không gian, thời gian địa lý cách ngăn, con số thời gian tuy không lớn nhưng cũng thật dài đi qua hơn 25 năm,bao thương tích loang lỗ đã lành thành sẹo. Bất chợt một ngày cô ấy hiện diện trước mắt anh bằng xương bằng thịt mà không là trong giấc mơ. Cô ấy đứng đấy trước mắt anh trong gang tấc nhưng khoảng cách đời lại thăm thẳm nghìn xa, trong vô thức đưa tay về hướng cô ấy rồi chợt buông thỏng.....
Cô ấy đấy, vẫn mảnh mai nhỏ nhắn như ngày nào, vẫn mái tóc đen tuyền dài che phủ bờ vai gầy như cần anh che chở, vẫn đôi mắt vời vợi chìm đắm hồn anh, vẫn nét bình dị dịu dàng, có thay đổi chăng chỉ là những dấu chân chim hằn lên khi cô cười, sắc sảo già dặn hơn. Muốn đưa tay sờ vào tóc, mắt môi ấy, ôm cô ấy vào lòng mà xiết chặt như ngày nào, nhưng không thể ,đôi tay anh thật sự quá ngắn, anh từng dùng đôi tay bất lực này tự mình tiễn cô ấy, giờ nó cũng bất lực không thể chạm vào cô. Nhìn cô ấy tim anh nhói đau từng cơn, đó chính là người phụ nữ của anh,người phụ nữ anh yêu nhưng không thể giữ lại bên mình.
Dòng đời trôi mãi... chồng chất tuổi đời, anh chợt hiểu ra rằng “ hoá ra thứ mình cần chỉ là hạnh phúc đơn sơ bên cạnh người mình yêu thương, hiểu mình,cùng nhau trải qua khó khăn, cùng nhau già đi theo năm tháng . Thứ cô ấy cần chỉ là tình yêu của anh,được sống bên cạnh người mình yêu,chứ không phải là thứ tình yêu cao thượng bồi đắp tương lai cho riêng cô ấy.” Anh hối hận khi còn trẻ đã nghĩ quá nhiều để giờ đây đứng trước cô trái tim anh đập liên hồi, xen lẫn xót xa đau nhói. Cứ tưởng rằng thứ ta buông tay chỉ là một cuộc tình, hoá ra đấy là cả cuộc đời .
Đặt tay lên tim mình, đôi mắt ấm áp đăm đăm nhìn cô ấy như muốn nói với cô rằng “ hối hận thì đã muộn màng nhưng nơi này anh mãi mãi yêu em .”
(Người đàn ông vương vấn chử tình
Dẩu suốt đời bôn ba lặng lội
Mà không giử được người con gái mình thương
Thì Dù làm đến bật đế vương
Cũng cảm thấy xót xa, ân hận.)
(thơ lượm)
Đang Nguyên Ngô Phù Dung.
*** Trong cơn say người đàn ông đó đã nhiều lần thẩn thờ nghĩ đến người con gái anh từng yêu,từng có được mà không thể giử được, có đôi lúc thầm nhắc tên cô ấy với những giọt nước lưng chừng nơi khoé mắt, hối hận, tự trách nối liền với đau thương.
Ngày ấy anh hỏi người con gái anh yêu:
” đều gì sẽ khiến người con gái đau khổ nhất?” Người yêu anh trả lời :
“đó là phải xa người mình yêu.”
Anh nghe xong hỏi tiếp : “điều hạnh phúc nhất người con gái mong muốn là gì?”
Người yêu anh trả lời :
“ đó là được sống vui vẽ bên cạnh người mình yêu.”
Nói xong cô tựa đầu vào vai anh nhắm mắt với hạnh phúc đong đầy trong tim khi cảm nhận một bàn tay ấm nắm chặt lấy tay cô. Yên lặng thật lâu, một lúc sau người đàn ông hỏi tiếp:
“ vậy em có biết hạnh phúc và nỗi đau lớn nhất của người đàn ông là gì không ?”
Người yêu anh lắc đầu trả lời em không biết trong vô thức. Người đàn ông nói:
“ ngoài bố mẹ ra , hạnh phúc lớn nhất của người đàn ông chính là có thể khiến người con gái mình yêu có cuộc sống đầy đủ,hạnh phúc suốt đời, nỗi đau lớn nhất của người đàn ông là không thể sống với người con gái mà anh ta yêu nhất.”
Nói xong anh nghiêng xoay nguời ôm người yêu vào lòng, môi đặt lên tóc người yêu những nụ hôn đầy yêu thương đi lần xuống trán và dừng lại nơi ấy thật lâu rồi thì thầm:
“ em có biết anh yêu em nhiều bao nhiêu?” Người yêu anh lắc đầu và hỏi lại :
“ em sẽ là nguời anh yêu duy nhất và anh sẽ mãi mãi yêu em phải không ?”
Anh gật nhẹ đầu và xiết nhẹ người yêu vào lòng :“ ngoài ba mẹ và người thân, em là tất cả , là nguời quan trọng nhất của anh.”
Lần hẹn hò sau anh không đến gặp người yêu, chỉ đứng từ xa nhìn bóng dáng nhỏ thân quen của người yêu lúc ẩn, lúc hiện trong đoàn người qua lại,cứ thế anh lặng lẽ nhìn cô từ xa trong những ngày kế tiếp.Một tháng sau, anh hẹn hò cùng cô gái khác,vui vẽ cười đùa đi lướt qua người yêu của anh. Như ko tin vào mắt mình,cô không tin đó là sự thật,đưa tay dụi mắt mình vì nó như có áng mây nước che mờ, cố dụi để nó tan đi.
Không một lời trách móc, không một tiếng nói giận hờn,không một lần hỏi lý do. Người yêu anh lặng lẽ rời bỏ thành phố nơi họ sinh sống.
Anh biết, cô là một cô gái hiền dịu,đầm tính, sâu sắc, tinh tế ,thông minh hiểu chuyện nhưng lại có phần ương bướng cứng đầu, cao ngạo. Thay vì tức giận tìm anh hỏi nguyên do, khóc lóc buồn phiền, ủy mị níu kéo như nhiều người con gái khác khi bị người yêu hờ hững bắt cá hai tay.Anh biết cô ấy Không làm thế, cô sẽ chọn rời xa anh ,chọn rời xa nơi họ sinh sống, sẽ không muốn nhìn thấy anh. Đây là điều anh muốn cô ấy chọn.
Ang yêu cô ấy không đúng thời điểm, anh chỉ là một chàng trai ở tuổi 19 ,chưa có gì vững cho riêng mình,anh lo rằng tương lai không biết có thể bảo đảm cuộc sống cho nguời yêu đầy đủ. Trong xã hội cô ấy tuy nhỏ bé,chỉ là một hạt cát, nhưng trong lòng anh cô ấy rất quý giá.....Anh không muốn giử chân cô ấy , để cô ấy phải bỏ lỡ đi cơ hội hiếm hoi mà rất nhiều người cầu không được.Trong mắt người khác có thể cô ấy chỉ là một con chim nhỏ bé tầm thường nơi góc vườn nhưng trong mắt anh cô ấy là con chim Phượng Hoàng cao quý.
Anh yêu cô ấy bằng cả trái tim nồng cháy, muốn chở che, muốn bảo vệ nhưng anh lại là mẫu người lo xa...lo sợ không thể chu toàn khi tay trắng mới chấp chững vào đời.Lo sợ một ngày nào đó trong tương lai có khi người yêu anh sẽ sống trong hối hận.....Anh muốn cô ấy nắm bắt cơ hội vượt trùng dương, dang rộng đôi cánh vút mây trời trở thành con chim Phượng Hoàng trong cuộc sống kim tiền.... dù yêu cô ấy nhiều nhưng anh không thể bất chấp tất cả mà giử cô bên mình.
Quyết tâm rời xa cô ấy, anh vùi mình vào công việc bề bộn và những cuộc vui yêu đương, như tận hưởng tuổi thanh Xuân của riêng mình, ngụp mình trong những bóng hồng xung quanh.....những cuộc vui nghiêng ngã .....giả vờ xem như người con gái đó khong hề tồn tại trong anh,bỏ mặc cô ấy một mình chống chọi với nỗi đau xé lòng...có đôi khi trong lòng thấy giận giận cô ấy,cô ấy rất cao ngạo....và cô ấy cũng rất khờ khạo, dù yêu anh nhiều bao nhiêu , đau lòng thế nào cô ấy vẫn khư khư giử lấy sự tự tôn của mình. Dù anh quyết tâm làm theo cách riêng mình, nhưng có đôi lúc anh lại bất chợt thoáng mông lung rằng cô ấy tìm anh, nói một lời hay một lần khóc với anh,cho anh thấy cô ấy đau lòng khi xa anh,để anh có lý do, có can đảm mà giử chân cô ấy......nhưng cô ấy lại quá cao ngạo, cao ngạo đến khờ khạo không nhận ra rằng cho dù anh làm gì, qua lại bao người nhưng trong sâu thẳm trái tim vẫn vương hoài cô ấy......niềm yêu thương dành cho cô ấy vẫn đong đầy, nếu hình bóng cô ấy không tồn tại , in sâu nơi trái tim anh,anh đâu tìm đến bên cô ấy dù chỉ lặng lẽ đứng nhìn cô ấy từ xa.
Không nhìn thấy cô ấy, anh nghe lòng mình da diết nỗi nhớ , có đôi khi muốn chạy đến tìm và ôm cô ấy xiết thật chặt vào lòng, hôn lên vầng trán, vuốt chiếc mũi nhỏ nhắn kia, cắn nhẹ vào bờ môi, vùi mặt mình vào gáy tóc cô ấy hít lấy mùi hương riêng biệt không thể lẫn lộn với ai cho thỏa nỗi nhớ..... Cứ như thế .... đến cuối cùng không thể đè nén, anh chạy đến tìm cô, đứng hiện diện ngay trước người yêu nhưng anh chỉ có thể nhìn cô ấy không thể nói “ anh nhớ em nhiều lắm,quay về bên nhau em nhé.” Lời hứa với người thân cô rằng anh sẽ buông tay cô, để cô làm tròn chữ hiếu,để người thân cô được nắm bắt cơ hội thay đổi hoàn cảnh gia đình, và quan trọng nhất là cô ấy có thể bước thêm một bước ra thế giới bên ngoài lột xác vương lên với đời, dang rộng đôi cánh vuợt mây trời đến vùng đất hứa, thiên đường có một tương lai hứa hẹn như bao người mơ ước thời bấy giờ.
Cô ấy tuy ít nói ít cười nhưng là người dường như sinh ra là để dành hiểu anh dù anh không nói.Gặp lại nhau sau bao tháng trời xa cách, cũng không một câu hỏi anh vì sau không giử hẹn, vì sao vui đùa với người con gái khác. Cô ấy gầy yếu mong manh là thế, đôi khi cho người ta cảm nghĩ đụng vào cô ấy sẽ vỡ tan ngay. Nhưng tâm tính lại đối ngược với vẽ bề ngoài cô ấy có, rất kiên cường. Cô nhìn anh thoáng ánh niềm vui trong mắt rồi trở về nét xa xăm muốn thuở nhìn đăm đăm anh. Anh muốn ôm cô ấy vào lòng thổ lộ nỗi nhớ nhung, bào chửa việc mình làm..... nhưng cô ấy chỉ nhoẻn miệng cười nhìn anh thật lâu rồi đưa ánh mắt lơ đễnh nhìn đi nơi khác như muốn nói với anh” anh không cần nói gì, em không biết lý do gi anh làm thế,nhưng em biết em tồn tại trong anh không ai có thể đẩy em ra khỏi tim anh.” Cứ thế mà lẳng lặng nhìn nhau, lẳng lặng 2 tâm hồn quay về bên nhau không một lời nói.Nhưng lời hứa kia anh phải thực hiện và vì tương lai cô ấy, vì niềm tin vào lời hứa của bố cô ấy với anh rằng tạm thời xa nhau, ông sẽ để cô quay về sau vài năm, vì niềm tin vào tình yêu cô ấy và anh dành cho nhau.
Cuối cùng thì cô ấy cũng đi ,anh tận tay mình đưa tiễn tình yêu mình qua bên kia bờ đại dương, chấp cánh cho nó bay bổng vượt trời xanh xa hơn nửa vòng trái đất. Xa.....xa đến nỗi con đường trở lại bụi thời gian lấp kính ngõ về......Dòng đời xô đẩy,không gian, thời gian địa lý cách ngăn, con số thời gian tuy không lớn nhưng cũng thật dài đi qua hơn 25 năm,bao thương tích loang lỗ đã lành thành sẹo. Bất chợt một ngày cô ấy hiện diện trước mắt anh bằng xương bằng thịt mà không là trong giấc mơ. Cô ấy đứng đấy trước mắt anh trong gang tấc nhưng khoảng cách đời lại thăm thẳm nghìn xa, trong vô thức đưa tay về hướng cô ấy rồi chợt buông thỏng.....
Cô ấy đấy, vẫn mảnh mai nhỏ nhắn như ngày nào, vẫn mái tóc đen tuyền dài che phủ bờ vai gầy như cần anh che chở, vẫn đôi mắt vời vợi chìm đắm hồn anh, vẫn nét bình dị dịu dàng, có thay đổi chăng chỉ là những dấu chân chim hằn lên khi cô cười, sắc sảo già dặn hơn. Muốn đưa tay sờ vào tóc, mắt môi ấy, ôm cô ấy vào lòng mà xiết chặt như ngày nào, nhưng không thể ,đôi tay anh thật sự quá ngắn, anh từng dùng đôi tay bất lực này tự mình tiễn cô ấy, giờ nó cũng bất lực không thể chạm vào cô. Nhìn cô ấy tim anh nhói đau từng cơn, đó chính là người phụ nữ của anh,người phụ nữ anh yêu nhưng không thể giữ lại bên mình.
Dòng đời trôi mãi... chồng chất tuổi đời, anh chợt hiểu ra rằng “ hoá ra thứ mình cần chỉ là hạnh phúc đơn sơ bên cạnh người mình yêu thương, hiểu mình,cùng nhau trải qua khó khăn, cùng nhau già đi theo năm tháng . Thứ cô ấy cần chỉ là tình yêu của anh,được sống bên cạnh người mình yêu,chứ không phải là thứ tình yêu cao thượng bồi đắp tương lai cho riêng cô ấy.” Anh hối hận khi còn trẻ đã nghĩ quá nhiều để giờ đây đứng trước cô trái tim anh đập liên hồi, xen lẫn xót xa đau nhói. Cứ tưởng rằng thứ ta buông tay chỉ là một cuộc tình, hoá ra đấy là cả cuộc đời .
Đặt tay lên tim mình, đôi mắt ấm áp đăm đăm nhìn cô ấy như muốn nói với cô rằng “ hối hận thì đã muộn màng nhưng nơi này anh mãi mãi yêu em .”
(Người đàn ông vương vấn chử tình
Dẩu suốt đời bôn ba lặng lội
Mà không giử được người con gái mình thương
Thì Dù làm đến bật đế vương
Cũng cảm thấy xót xa, ân hận.)
(thơ lượm)
Đang Nguyên Ngô Phù Dung.
Chuatunglangquen
Re: Tự Truyện .
Màu Thời Gian...!
Để biết rằng ta đã đi đến tận cùng của yêu thương, đó là phải đi qua con đường mang tên đau,thương , nhớ nhung và nước mắt....
.
Ngày ấy trêu nhau anh hỏi em có biết màu thời gian là màu gì không ? Em giương đôi mắt lúc nào cũng đọng nét buồn xa xăm nhìn anh một giây rồi nhoẻn miệng cười “ thế màu thời gian của anh là màu gì hở?” Nhìn em thật lâu anh toét miệng rộng huỵt ra cười rồi đưa tay luớt nhẹ chốp mũi em và nói “ ghê nhé........” dừng lại đôi chút anh tiếp” màu thời gian của anh là màu xanh ...,..,em có biết vì sao là màu xanh không ?” Anh dừng lại, em đưa ánh mắt mang dấu chấm hỏi nhìn anh, anh cười cười nói nhỏ “ vì trong mắt anh có một người.”Em nhoẻn miệng cười mang theo nụ cười lonh lanh trong ánh mắt xua đi nét buồn muôn thuở trả lời “ em rất thích màu tím, nhưng màu thời gian của em là màu hồng đấy.....” quay đầu đi nơi khác che giấu ngượng ngùng em lí nhí tiếp” vì đấy là màu anh tặng cho em.”
Cứ thế màu thời gian của chúng mình lần lượt trôi qua khoé mắt rơi vào khoảng không gian vô tận như không biết dừng lại, màu thời gian của chúng mình lần lượt chuyển đổi màu dần đến màu xám chia ly, ta tạm chia xa nhau trong màu thời gian xám bịn rịn, buồn thương, màu xanh hy vọng và màu Hồng hứa hẹn.
Thu nơi đất khách rất khác với quê hương,nơi quê nhà lá thay vàng ít ỏi, lìa cảnh cũng chỉ lác đác bay trong cơn gió heo may nhè nhẹ. Thu nơi này gió heo may rất lạnh có lẽ vì thiếu bàn tay ấm của anh, lá nơi này không chỉ nhuộm vàng mà có cả cam, nâu. Chúng cứ thế mà đổi sắc vàng ươm lên rồi đổ rạp xuống như một thảm lá vàng,vạt nắng hồng đi hoang trên hè phố cũng phai màu..... chiều hiu hắt như nỗi buồn xa cách.....
Em giẫm chân mình lên thảm lá, bước từng bước nghe xào xạc vụng vỡ... ấy là tiếng khóc gào của lá, lệ buồn tuôn nhẹ qua kẽ tay...ngày chia tay cứ khờ khạo nghĩ rằng sẽ nhanh thôi, thời gian sẽ không là gì cả,rất nhanh rồi em sẽ quay về..... ai biết được một bước đi đã xa đến hơn mười nghìn dặm đường mây.... xa đến đến nỗi lòng cứ mông lung mơ hồ sợ hãi một điều gì....
Ta xa nhau đã ba mùa Thu đổ,guồng máy thời gian không thay đổi, vẫn bốn mùa Xuân, Hạ, Thu Đông đua nhau trở về, mặt trời vẫn mọc rồi lặng, hoa vẫn nở,sương vẫn rơi....riêng em vẫn từng bước giẫm lên lá khô đếm màu thời gian của chúng ta..... màu thương nhớ, mong chờ lẫn màu niềm tin và nước mắt......
Ấy là màu thời gian của chúng mình.
Thu 1996
Đang Nguyên Ngô Phù Dung.
Để biết rằng ta đã đi đến tận cùng của yêu thương, đó là phải đi qua con đường mang tên đau,thương , nhớ nhung và nước mắt....
.
Ngày ấy trêu nhau anh hỏi em có biết màu thời gian là màu gì không ? Em giương đôi mắt lúc nào cũng đọng nét buồn xa xăm nhìn anh một giây rồi nhoẻn miệng cười “ thế màu thời gian của anh là màu gì hở?” Nhìn em thật lâu anh toét miệng rộng huỵt ra cười rồi đưa tay luớt nhẹ chốp mũi em và nói “ ghê nhé........” dừng lại đôi chút anh tiếp” màu thời gian của anh là màu xanh ...,..,em có biết vì sao là màu xanh không ?” Anh dừng lại, em đưa ánh mắt mang dấu chấm hỏi nhìn anh, anh cười cười nói nhỏ “ vì trong mắt anh có một người.”Em nhoẻn miệng cười mang theo nụ cười lonh lanh trong ánh mắt xua đi nét buồn muôn thuở trả lời “ em rất thích màu tím, nhưng màu thời gian của em là màu hồng đấy.....” quay đầu đi nơi khác che giấu ngượng ngùng em lí nhí tiếp” vì đấy là màu anh tặng cho em.”
Cứ thế màu thời gian của chúng mình lần lượt trôi qua khoé mắt rơi vào khoảng không gian vô tận như không biết dừng lại, màu thời gian của chúng mình lần lượt chuyển đổi màu dần đến màu xám chia ly, ta tạm chia xa nhau trong màu thời gian xám bịn rịn, buồn thương, màu xanh hy vọng và màu Hồng hứa hẹn.
Thu nơi đất khách rất khác với quê hương,nơi quê nhà lá thay vàng ít ỏi, lìa cảnh cũng chỉ lác đác bay trong cơn gió heo may nhè nhẹ. Thu nơi này gió heo may rất lạnh có lẽ vì thiếu bàn tay ấm của anh, lá nơi này không chỉ nhuộm vàng mà có cả cam, nâu. Chúng cứ thế mà đổi sắc vàng ươm lên rồi đổ rạp xuống như một thảm lá vàng,vạt nắng hồng đi hoang trên hè phố cũng phai màu..... chiều hiu hắt như nỗi buồn xa cách.....
Em giẫm chân mình lên thảm lá, bước từng bước nghe xào xạc vụng vỡ... ấy là tiếng khóc gào của lá, lệ buồn tuôn nhẹ qua kẽ tay...ngày chia tay cứ khờ khạo nghĩ rằng sẽ nhanh thôi, thời gian sẽ không là gì cả,rất nhanh rồi em sẽ quay về..... ai biết được một bước đi đã xa đến hơn mười nghìn dặm đường mây.... xa đến đến nỗi lòng cứ mông lung mơ hồ sợ hãi một điều gì....
Ta xa nhau đã ba mùa Thu đổ,guồng máy thời gian không thay đổi, vẫn bốn mùa Xuân, Hạ, Thu Đông đua nhau trở về, mặt trời vẫn mọc rồi lặng, hoa vẫn nở,sương vẫn rơi....riêng em vẫn từng bước giẫm lên lá khô đếm màu thời gian của chúng ta..... màu thương nhớ, mong chờ lẫn màu niềm tin và nước mắt......
Ấy là màu thời gian của chúng mình.
Thu 1996
Đang Nguyên Ngô Phù Dung.
Chuatunglangquen
Page 1 of 1
Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum