Our forum runs best with JavaScript enabled !

Sách

Page 45 of 50 Previous  1 ... 24 ... 44, 45, 46 ... 50  Next

View previous topic View next topic Go down

Sách  - Page 45 Empty Re: Sách

Post by LDN Thu Feb 16, 2023 3:55 pm

[Review] – Đoạn Đường Để Nhớ – Nicholas Sparks

Quidinh

Dựa trên một câu chuyện có thật của người thân Nicholas Davis, ông đã viết nên một áng văn thanh xuân lãng mạn, ngập tràn yêu thương và niềm tin vào tương lai, vào tình yêu. Nếu ai từng có một quãng thanh xuân đẹp, một tình yêu chớm nở đầu đời thì “Đoạn đường để nhớ” sẽ là liều thuốc tinh thần tuyệt vời để bạn ôn lại những kỷ niệm đẹp về một thời đã qua.

Tác phẩm còn được chuyển thể thành phim và gây được tiếng vang trên toàn thế giới, làm nức lòng bao con người trẻ tuổi. Thậm chí cả những người lớn tuổi cũng khó có thể kiềm lòng trước một tác phẩm nhắc lại những hồi ức thanh xuân đẹp đẽ như thế này.

Tình yêu cảm hóa con người, thoát khỏi những sai lầm lạc lối

“Ban đầu bạn sẽ mỉm cười, nhưng sau đó bạn sẽ khóc”,

Ngay từ đầu tác phẩm, Nicholas Sparks đã cảnh báo khán giả như thế. Và đúng thật, khi khép cuốn sách lại, người ta chẳng thể nào làm gì khác ngoài cảm giác đúng như thế. Tất nhiên là tôi cũng tạm tin là như thế vì vốn dĩ tôi cũng khó động lòng trước những câu chuyện tình quá đỗi quen thuộc qua những bộ phim hoặc những bộ ngôn tình sến sẩm. Tất nhiên, tôi cũng dành cho Nicholas một ưu ái nho nhỏ vì cuốn sách này là tác phẩm đầu tiên tôi đọc của ông (dù đã xem phim A Walk To Remember rồi).

Có lẽ tuổi 17 là một cột một thanh xuân đáng nhớ của Landon Carter khi mà kể từ từ đây, cuộc đời của cậu đã chuyển hướng sang một quãng đường đầy kỷ niệm và tích cực hơn. Ở ngưỡng cửa trưởng thành, cậu trai trẻ vẫn đang vô vọng trong mớ rắc rối của cuộc đời, vẫn ngỗ nghịch và vỗ ngực tự hào cho những “chiến tích” vô bổ mà mình tạo ra.

Thế nhưng, sự xuất hiện của Jamie đang đặt dấu chấm cho tuổi trẻ bốc đồng và vẽ nên cho cậu một con đường khác, xán lạn và đầy rộng mở hơn. Không mộng mơ, không hào nhoáng, thậm chí kết cục khá buồn nhưng Nicholas lại đem đến một niềm tin mới, một chút dư vị nhẹ nhàng của tuổi trẻ mà bất cứ ai cũng thấy mình trong đó, là một phần của nó.

Câu chuyện tình cảm đôi lứa vốn không hề quá xa lạ trong kho tàng tác phẩm của Nicholas Sparks. Dẫu kết thúc không mấy trọn vẹn nhưng hành trình tình yêu của hai nhân vật chính cũng đủ lấp đầy trái tim của bất kỳ độc giả nào. Lối viết vẫn vô cùng chân thực, nhẹ nhàng, không quá cầu kỳ mỹ lệ. Nổi bật lên trên văn phong ấy là một khung cảnh đầy nghệ thuật, đầy nên thơ để đưa độc giả băng qua những cung bậc cảm xúc khác nhau của câu chuyện tình yêu thanh xuân đẹp đẽ. Những kỷ niệm, những cảm giác một thời bỗng ùa về trong từng câu chữ, chạm vào trái tim người đọc một cách rất riêng, một cách rất là …Nicholas.

Anh biết có một điều anh vẫn chưa nói với em đó là giờ anh tin rằng điều kì diệu có thể xảy ra.

Bạn sống bao lâu không quan trọng mà quan trọng là bạn đã sống như thế nào

Tại sao có một tình yêu đẹp đẽ và đầy vị tha như thế? Tại sao vẫn còn có những mối tình trong sáng, thuần khiết đến như vậy? Tại sao vẫn có những con người dành trọn cho nhau không màng tất cả như thế chứ? Liệu tình yêu đó còn tồn tại trên cõi đời này hay không? Hay chỉ là sản phẩm tưởng tượng của Nicholas Sparks.

Với những dòng văn đầy giản dị, chân thành, tôi tin Nicholas đã bắt gặp đâu đó ở ngoài đời hoặc chính tôi cũng từng chứng kiến những tình yêu như vậy. Chỉ là sự lừa lọc ngày càng nhiều đã khiến cho lòng tin chợt lùi bước lại. Thứ tình yêu trong truyện của Nicholas vẫn như thế, nhẹ nhàng, sâu lắng và đáng tin. Đáng tin ở đây không chỉ là tin vào câu chuyện tình yêu rực rỡ kia mà đáng tin ở đây là ở mỗi người. Hãy thử mở lòng, hãy thử là người đáng tin để đón nhận thứ tình yêu cũng đáng tin đang hừng hực trong những năm tháng tuổi trẻ. Rồi sau này nhìn lại, bạn đã có một “đoạn đường để nhớ”, một hồi ức đẹp, một mảnh tình con tràn trề thanh xuân.

Không quá cầu kỳ, không sến sẩm, “Đoạn đường để nhớ” sẽ như cơn mưa rào mùa hạ dịu dàng, tắm mát những con tim bừng bừng sức sống và tình yêu. Như ai đó đã từng nói, nếu thanh xuân đẹp đẽ như một cơn mưa, thì tôi vẫn sẽ muốn tắm dưới cơn mưa đó mãi. Hãy bước chân vào “Đoạn đường để nhớ” để cùng tìm lại “đoạn đường” của riêng bản thân mình nhé!

“Love is like the wind, you can’t see it but you can feel it.”
Tình yêu tựa như một làn gió, bạn không thể nhìn thấy nhưng bạn luôn có thể cảm nhận.

_________________
~ bài viết về Sách:

https://www.nhomcho.com/t25736-sach

Người ăn chay - Han Kang

https://www.nhomcho.com/t37281-sach-noi-nguoi-an-chay-han-kang#434073
LDN

LDN


Back to top Go down

Sách  - Page 45 Empty Re: Sách

Post by LDN Fri Feb 17, 2023 6:59 pm

Blog tìm cách kiếm tiền

REVIEW sách “Nhật ký”

Là một trong những cuốn sách tuy không có được vẻ ngoài ấn tượng nhưng tôi vẫn dành tình cảm rất đặc biệt, đó là cuốn “Nhật ký” của tác giả Nicholas Sparks. Tôi chưa từng biết đến Nicholas Sparks cho đến khi một bài người bạn thân thiết của tôi giới thiệu cho tôi cuốn sách này, tôi đã rất ngần ngại khi mua quyển sách ấy bởi lẽ sợ nó là một câu chuyện ngôn tình sướt mướt nào đó, tôi sợ tôi sẽ rơi vào hư ảo, tưởng tượng… Nhưng không, “Nhật ký” khiến tôi luôn nở một nụ cười thật mãn nguyện. “Tôi thật may mắn khi được bạn bè giới thiệu cho cuốn sách này!” – Tôi đã thầm nghĩ vậy. Cảm ơn họ – những người bạn của tôi!

Mở đầu cuốn sách “Nhật ký” của tác giả Nicholas Sparks là những hồi tưởng về một câu chuyện tình yêu cực ký lãng mạn giữa Noah và Allie. Mùa hè năm Noah 17 tuổi và Allie 15 tuôi đã trở thành một mùa hẽ vĩnh cữu trong cuộc đời họ, cho tận đến khi họ gần đất xa trời, họ vẫn nhớ về tình yêu ấy dù giữa cuộc đời dông bảo kia đã có biết bao điều sóng gió đã xảy ra. Mười bốn năm sau mùa hè vĩnh cữu của tình yêu ấy, Noah và Allie đã gặp nhau trong một tình cảnh trớ trêu: gần đến ngày đính hôn của Allie và Lon. Những điều không giải thích được từ tình yêu được tác giả dần dần bộc lộ sau tình huống trớ trêu này. Sau mười bốn năm, Noah vẫn chưa bao giờ ngững khắc khoải về tình yêu dành cho Allie, Allie mặ dù rất yêu Lon nhưng Allie vẫn luôn cảm nhận rằng giữa cô và Lon luôn thiếu một điều gì đó mà chính bản thân cô cũng không thể lý giải được. Thế rồi họ gặp nhau, sau mười bốn năm, Noah và Allie, tiếng gọi tim đã kết nối họ trong vài ngày ngắn ngủi học gặp nhau ấy. Khoảnh khắc Noah cầu xin Allie hãy ở lại bên cạnh anh ấy làm tôi cảm thấy thực sự xúc động và khoảnh khắc Allie  lái xe đi không ngoảnh đầu nhìn lại, tôi cảm thấy thực sự đau lòng. Đó đích thực là một tình yêu – một tình yêu mà không ai có thể mạnh miệng để phân bua được rằng ai đã thương yêu ai nhiều hơn cho một mối tình.

Họ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Năm đó, Noah 17 tuổi và Allie 15 tuổi. Và mùa hè năm đó trở thành vĩnh cửu trong cuộc đời họ. Mười bốn năm sau, họ gặp lại. Noah vẫn chưa từng thôi khắc khoải nhớ về Allie. Và chỉ còn cách 3 tuần nữa là đến ngày đính hôn của Allie và Lon. Allie yêu Lon, nhưng tình cảm của cô dành cho anh vẫn còn thiếu chút gì đó, chính cô ấy cũng không giải thích được. Allie gặp lại Noah, đó không phải là sự tình cờ, Allie chỉ đi theo tiếng gọi của con tim. Đó là định mệnh của cuộc đời cô. Và cô đã đúng. Chỉ có người đàn ông ấy mới hiểu cô sâu sắc đến thế. Noah biết cô muốn gì, khao khát điều gì, bên anh cô mới là chính cô, yêu nồng nhiệt và sống hết mình với lý tưởng và đam mê của tuổi trẻ. Tình cảm mà không màng đến địa vị, danh vọng, gia tộc, ngoại hình là thứ tình cảm vĩnh cửu nhất trên thế gian này. Tôi đã từng đọc ở đâu đó rằng, con người ta có thể yêu nhiều người khác nhau cùng một lúc, chỉ là họ lựa chọn ở bên ai – và rời xa ai mà thôi. Tôi nghĩ, bất cứ ai ở trong hoàn cảnh của Allie cũng đều không thể đau đớn hơn cô được. Sự dằn vặt giữa những lựa chọn, cuộc chiến không hồi kết giữa trái tim và lý trí, cảm giác tội lỗi khi phản bội, và cảm giác đau đớn như muốn khiến Allie vỡ tung ra khi phải từ bỏ tình yêu của cuộc đời mình – Noah. Giọng văn của Sparks lúc nào cũng đơn giản, nhẹ nhàng hết mức có thể, chỉ là kể lại những gì đã xảy ra. Ấy vậy mà, chính cái sự thản nhiên giữa lòng giông bão ấy lại là thứ có thể bóp nghẹt bất cứ trái tim nào.

Giọng văn của Nicholas Sparks khi nào cũng đơn giản và nhẹ nhàng những lại gây ra trong lòng người đọc những cảm xúc mạnh liệt tưởng chừng như nghẹt thở. Ai trong cuộc đời này mà chẳng từng yêu ai, chỉ có khi đã yêu, họ mới cảm nhận được từng dòng chữ mà Nicholas Sparks viết ra thực đến cỡ nào.

Cuốn sách “Nhật ký” mở đầu bằng những hồi tường và kết thúc cũng là những hồi tưởng – Noah và Allie của 49 năm về sau, họ đã già yếu đi rất nhiều. Allie giờ đây đang từng ngày chống chọi với căng bệnh quái ác của mình – căn bệnh Alzheimer lấy đi tất cả những ký ức suốt cả đời của bà. Còn Noah thì vẫn chưa bao giờ từ bỏ, ngày ngày ông chăm chú viết từng chi tiết nhỏ về tình yêu của học, gộp thành một câu chuyện, kiên nhẫn hằng ngày vào mỗi buối sáng đều đến phòng bà và đọc những câu chuyện ông đã viết được đó cho bà nghe. Câu chuyện tình yêu cuat tuổi già thật biết cách làm người ta ao ước, họ đi dạo cùng nhau trên những con đường.. Vào cuối ngày, Allie sẽ nói:
– “Tôi nghĩ tôi biết Allie đã đến với ai vào đoạn cuối câu chuyện đó rồi”
– “Bà biết ư?”
– “Ừ”
– “Ai?”
– “Cô ấy đến với Noah.”
– “Bà có chắc không?”
– “Hoàn toàn chắc chắn.” – Allie nói với gương mặt rạng rỡ.

Đó là khoảnh khác mà tôi có rằng lãng mạn và cảm động nhất trong câu chuyện tình yêu này, nó cho tôi thấy thấy những điều thi vị trong tình yêu nằm ở đấy chứ chẳng đâu xa…..

Có một đoạn văn như sau:

“Tôi không có gì đặc biệt cả; chỉ là một con người bình thường với những suy nghĩ thông thường, và những điều ấy đem lại cho tôi một cuộc sống bình thường như bao người. Không có kì tích nào của riêng tôi và tên của tôi sẽ sớm bị lãng quên. Nhưng ở một khía cạnh nào đó, tôi đã thành công rực rỡ như bất kì ai đã từng được sống: Tôi đã yêu một người bằng tất cả trái tim và tâm hồn mình; và với tôi, điều này luôn là đủ.”

Những dòng văn đó thật hợp với họ! Ai trong cuộc đời này cũng nên có một người để yêu. Cuộc sống không có tình yêu là một cuộc sống vô vị, nhàm chán và không có ý nghĩa. Định mệnh có thể để cho rất nhiều người đi qua cuộc đời ta, nhưng rồi đến một khoảng khắc nào đó chính trái tim ta sẽ tự biết rõ nó đập vì điều gì, và nó muốn dựa vào một trái tim nào khác để những ngày còn lại chính nó vì trái tim kia mà hỉ, nộ, ái, ố; mà rộn ràng, mà buồn bã, mà đập mạnh những nhịp yêu thương. Tình yêu của Noah và Allie gần như là một sự hoàn hảo đáng được tôn thờ. Tình yêu của họ là một dạng tình yêu cũ kỹ, điển hình; cùng nhau ngày trẻ, cùng nhau kết hôn, có con, mỗi tối ngồi bên nhau dưới hiên nhà và nằm trong vòng tay nhau cho đến lúc già đi. Một tình yêu nhàm chán chẳng có gì đặc biệt. Nhưng sẽ có mấy ai vẫn yêu nhau nồng đậm đến tận lúc ngửi được mùi của đất? Có mấy ai kiên nhẫn cầm lấy tay người kia mỗi buổi sáng, kể đi kể lại một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ của chính mình với hi vọng mình sẽ được sống cùng người kia mỗi khoảnh khắc hiếm hoi còn sót lại – mà không cảm thấy nhàm chán, tủi thân vì người ấy thậm chí chẳng còn nhớ được mình là ai?

Nicholas Sparks làm người đọc tin vào một tình yêu đích thực, rộn ràng lên trong tâm trí người đọc những cảm xúc thăng hoa mà khó có tác phẩm nào lại gây được những cảm xúc mạnh mẽ đến vậy. Với tôi, đây là một cuốn sách đáng để đọc!

_________________
~ bài viết về Sách:

https://www.nhomcho.com/t25736-sach

Người ăn chay - Han Kang

https://www.nhomcho.com/t37281-sach-noi-nguoi-an-chay-han-kang#434073
LDN

LDN


Back to top Go down

Sách  - Page 45 Empty Re: Sách

Post by LDN Sat Feb 18, 2023 3:39 pm

[REVIEW] ĐOẠN ĐƯỜNG ĐỂ NHỚ – Nicholas Sparks

nhi tran, được đăng tại review sách - kudomiyato

Đọc hết nửa cuốn sách, tôi vẫn không hiểu vì sao Nicholas lại đặt tên sách là :”Đoạn đường để nhớ”. Cho đến khi kết thúc câu chuyện, giây phút Jamie trở thành cô dâu và được cha dắt đi trên sảnh đường của nhà thờ và đến với chồng tương lai của mình – Landon, tôi mới bừng tỉnh, như giật mình nhận ra một điều bình dị mà tôi vẫn hằng coi nhẹ. Đoạn đường để nhớ, là đoạn đường Landon đưa Jamie từ trường về nhà mỗi ngày, là đoạn đường hai người họ đã từng đi cùng nhau, là đoạn đường kỉ niệm tuyệt vời mà họ đã trải qua cùng nhau, là đoạn đường đi tới lễ đường mà cả hai người họ cùng mong muốn.

Nicholas đã bắt đầu cuốn sách bằng lời khẳng định: “Đầu tiên, bạn mỉm cười, rồi sau đó bạn sẽ khóc – xin đừng trách tôi đã không cảnh báo trước.” Lúc đầu tôi tưởng câu chuyện sẽ có rất nhiều biến động cùng thăng trầm, lúc đầu sẽ vô cùng hài hước, và phần cuối sẽ đối lập hoàn toàn, vô cùng bi kịch. Nhưng không, cả cuốn sách là một thiên truyện nhẹ nhàng, không kịch tính nhưng lại vô cùng ấn tượng, nếu bạn muốn tôi nhận xét về toàn bộ cuốn sách, thì tôi sẽ nói rằng: “trong trẻo và thuần khiết”. Trong trẻo từ cách Nicholas viết, cho đến tình yêu đầy đẹp đẽ và cao thượng của Jamie và Landon. Yêu là bao dung, là cho đi, là kiên nhẫn, là không cáu kỉnh, không ghen tuông, không ích kỷ. Tình yêu của hai người họ giản đơn như thế đấy, đơn thuần đến vậy đấy.

Thế nhưng, khi đọc sách, tôi không mỉm cười, cũng chẳng hề khóc, có lẽ bởi đôi khi có những cảm xúc ta chẳng thể nào nói thành lời mà chỉ có thể giữ ở trong tim . Mà cũng chính vì vậy, tôi lại càng vô cùng khâm phục lối viết vô cùng tự nhiên của Nicholas Sparks, phải là một người khéo léo đến như thế nào thì mới có thể tài tình dẫn dắt hai người từ bạn bè trở thành người yêu, từ người yêu trở thành vợ chồng, từ thích trở thành yêu trong một hoàn cảnh rất đỗi khắc nghiệt và đau đớn của tạo hóa như thế cơ chứ?

Sau câu chuyện, tôi mới thấm thía một điều rằng, nghịch cảnh sinh ra, không phải chỉ để khiến con người khổ đau, không phải chỉ để thử thách tình yêu và nghị lực, mà nó sinh ra là để khiến con người có thêm khát vọng được sống và sống có ý nghĩa hơn, khiến tình yêu thêm sâu đậm, vững bền, thêm khắc cốt ghi tâm.

_________________
~ bài viết về Sách:

https://www.nhomcho.com/t25736-sach

Người ăn chay - Han Kang

https://www.nhomcho.com/t37281-sach-noi-nguoi-an-chay-han-kang#434073
LDN

LDN


Back to top Go down

Sách  - Page 45 Empty Re: Sách

Post by LDN Sat Feb 18, 2023 3:42 pm

Camellia Phoenix - obook

Kẻ Giấu Mặt by Nicholas Sparks

Colin Hancock giống như đứa con không được mong đợi trong gia đình, thuở nhỏ bị ba mẹ lơ là, vướng vào đủ chuyện rắc rối từ thuở thiếu niên đến khi đã lớn. Nhờ một yếu tố thoảng qua trong quá khứ tưởng như vô cùng nhỏ nhặt, Colin quyết tâm làm lại cuộc đời. Maria Sanchez có một đại gia đình luôn quan tâm bảo vệ cô, cha mẹ cô là chủ một nhà hàng Mexico đông khách. Bản thân cô là luật sư có một công việc tương đối ổn định, tuy nhiên thỉnh thoảng cũng phải đối mặt với những điều không như ý ở chỗ làm. Cô cũng thường xuyên bị dằn vặt vì cái chết của một thân chủ gián tiếp trong quá khứ. Colin Hancock và Maria Sanchez có xuất thân, nghề nghiệp, tư tưởng khác nhau, họ chưa từng hình dung đời mình sẽ cần một người giống như đối phương, nhưng khi số phận xếp đặt họ gặp nhau vào một đêm giông bão, cuộc đời hai người từ từ được bện vào nhau ngày càng khăng khít.

Biển từng xem bộ phim “Nhật ký” (The notebook) cách đây nhiều năm, đến giờ vẫn còn nhớ loáng thoáng về nó, đó là một trong những lý do Biển yên tâm mua và đọc “Kẻ giấu mặt”. Nhã Nam xếp cuốn này vào dòng sách lãng mạn, các bài cảm nhận của những người đọc trước cũng nhận xét rằng yếu tố trinh thám rất ít, tình cảm rất nhiều, nhưng Biển vẫn đọc với hy vọng tự mình sẽ tìm được những điểm đặc biệt hay ho trong cuốn sách này. Biển vốn tự xưng là không thích đọc tiểu thuyết tình cảm lãng mạn nhưng suốt thời gian đọc nửa đầu quyển này, Biển cứ cười liên tục như một con ngố, y như khi Biển xem hai bộ phim “Hoa kiếm Hawrang” và “Mây họa ánh trăng” vậy! Văn phong trong “Kẻ giấu mặt” có nét cuốn hút rất riêng, cốt truyện có sáng tạo nên không gây chán dù những màn gặp nhau giữa nam nữ như thế này hầu như không lạ, có thể đọc thấy / xem thấy trong cơ man những tiểu thuyết tình cảm / phim tình cảm Mỹ từ khoảng 1980~2000.

Hình tượng hai nhân vật chính rất bình thường, tuy đều được mô tả là đẹp trai đẹp gái nhưng Biển cho rằng người đọc sẽ dễ dàng hình dung và đặt mình vào nhân vật, qua đó cảm được câu chuyện. Tuy Colin và Maria đều có những suy nghĩ tích cực + sự ngưỡng mộ dành cho nhau nhưng cách tác giả mô tả không hề ca tụng nhân vật quá đà, họ cũng là những người bình thường mà ta có thể gặp ngoài đời thực. Nhận xét cá nhân thì Biển cũng khá thích cả hai nhân vật chính: Colin Hancock không phải bẩm sinh đã xấu. Những sự kiện đau lòng trong quá khứ suýt đã biến anh thành một kẻ ngoài lề xã hội và luật pháp, nhưng rất may nhờ một phần thiện lương còn lại trong trái tim mà anh đã quyết định rẽ vào con đường đúng. Anh thật sự là một người đàn ông có tâm hồn sâu lắng. ____ Maria Sanchez là một cô nàng tóc đen mắt đen có tính cách trầm tĩnh (giống Biển, chắc tại vậy mà Biển thích cô ấy!), tuy cũng linh hoạt trong công việc và cuộc sống nhưng tính cách hiền lành khiến cô đôi lúc gặp thiệt thòi. Maria đúng kiểu phụ nữ hiện đại ngỡ như mình đủ mạnh mẽ nhưng thật ra vẫn cần được giúp đỡ che chở (lại giống Biển!).

Mô tả về tiến triển của mối quan hệ rất tự nhiên và chậm rãi, không gây cảm giác gượng ép hoặc quá nhanh đến mức vô lý. Nicholas Sparks là một trong những cây bút lãng mạn nổi tiếng nhất nước Mỹ, theo đánh giá cá nhân Biển thì quyển “Kẻ giấu mặt” rất thành công về khía cạnh tình cảm lãng mạn, nhưng về mặt trinh thám thì đây hoàn toàn không phải là một tiểu thuyết trinh thám đúng nghĩa. Câu chuyện có nạn nhân và hung thủ, có những pha hành động máu lửa (theo đúng nghĩa đen của từ “máu lửa”) và các khoảnh khắc suy luận tài tình để truy tìm kẻ xấu, nhưng Biển thấy yếu tố trinh thám trong truyện này chưa đủ mức ly kỳ hồi hộp. Tuy nói vậy nhưng phải sau gần 400 trang Biển mới đoán ra trùm cuối là ai, mà Biển đoán được như vậy có lẽ do tác giả quyết định hé lộ cho độc giả biết.

“Kẻ giấu mặt” là một quyển sách dày và đẹp, rất thích hợp để yên lặng ngồi đọc dưới ánh đèn vàng ấm áp bên tách café thơm nhẹ. Sách được trình bày đẹp, dịch thuật tốt, chữ in to rõ đọc không mệt mắt. Lúc đọc cuốn này, dù tập trung vào câu chuyện nhưng Biển vẫn liên tục nghĩ đến những dòng nhạc sau

“Gần bên anh cho em bao cảm giác yêu thương ngọt ngào

Nụ cười anh xua tan đi bao nỗi đắng cay ngày nào

Chỉ mong được gần anh như thế

Chỉ mong được nhìn anh như thế

Tình em nơi đây chỉ biết đến anh người ơi…”.

_________________
~ bài viết về Sách:

https://www.nhomcho.com/t25736-sach

Người ăn chay - Han Kang

https://www.nhomcho.com/t37281-sach-noi-nguoi-an-chay-han-kang#434073
LDN

LDN


Back to top Go down

Sách  - Page 45 Empty Re: Sách

Post by LDN Sun Feb 19, 2023 3:54 pm

Phạm Minh Anh - obook

John yêu dấu by Nicholas Sparks

Nhẹ nhàng, tình cảm, nồng nàn, dịu êm;... đó là tất cả những từ mình có thể dùng khi nghe ai đó nhắc đến “ John yêu dấu ". Thực sự thì cuốn sách để lại trong mình quá nhiều điều không thể nào quên.

Trong đợt nghỉ phép năm ấy, John về lại ngôi nhà gần vịnh biển, trải qua một mùa hè êm ả cùng cha. Anh lướt ván, bơi lội, trầm mình vào làn nước nồng nàn của ngày hè năm ấy. Những tưởng đợt nghỉ phép sẽ tiếp tục vòng tuần hoàn như thế cho đến khi chấm dứt; nhưng Savannah xuất hiện.

Savannah là cô sinh viên Đại học xinh đẹp với mái tóc dài và làn da khỏe khoắn. Trong cô luôn trỗi lên một vẻ đẹp toát ra từ sâu bên trong tâm hồn. Cô yêu tất cả mọi thứ xung quanh mình, dù nó có méo mó và xấu xí tới đâu chăng nữa. Cô yêu vạn vật theo cách rất riêng của mình. Và " cách rất riêng " ấy của cô khiến cho những người xung quanh cô cảm thấy thoải mái. Họ yêu quý cô như cái cách cô yêu quý mọi thứ.

Mình không nghĩ rằng tạo hóa đã cho họ gặp nhau. Bởi nếu như lúc Savannah không may làm rơi túi xách xuống biển, John chỉ đứng nhìn vì dù sao cũng đã có người giúp cô đi nhặt thì sẽ không có chuyện họ quen nhau, và cũng sẽ không có những lá thư tay chứa đựng những khắc khoải đầy chờ mong ấy. Cơ hội này vốn dĩ là John tự giành lấy cho mình.

Hai tuần ngắn ngủi bên bờ biển phía Bắc Carolina ấy dài như cả cuộc đời họ, một cuộc đời có quá nhiều lối rẽ vì nhau. Và theo quy luật bất biến của tự nhiên, “ chờ đợi “ chẳng bao giờ là chất liệu làm nên một chuyện tình cả.

“ John yêu dấu “ không có kết thúc happy ending như bao truyện, nhưng với mình, cái kết ấy là một cái kết mở đầy đẹp đẽ. Mong rằng tương lai phía trước không có sự chứng kiến của độc giả, chuyện tình của hai người sẽ muôn phần tươi đẹp.

_________________
~ bài viết về Sách:

https://www.nhomcho.com/t25736-sach

Người ăn chay - Han Kang

https://www.nhomcho.com/t37281-sach-noi-nguoi-an-chay-han-kang#434073
LDN

LDN


Back to top Go down

Sách  - Page 45 Empty Re: Sách

Post by LDN Sun Feb 19, 2023 3:57 pm

Tiểu Khả - hoapossible...

Review: Lá thư trong chai (Nicholas Sparks)

Nếu mình đọc cuốn sách này sớm hơn chắc chắn sẽ không xảy ra vụ ở bến Hàm Ninh nhưng như thế cũng có nghĩa là mãi mãi mình cũng không tìm thấy Tùng 🙂

Cho nên dù là tìm được tình yêu hay chưa thì hãy cứ tin tưởng vào định mệnh vì thực ra định mệnh là thứ đã được viết sẵn.

Dù em chọn lối rẽ trái để về hướng trái tim hay rẽ phải theo hướng lý trí thì tất cả cũng đều đã maktub, chắc chắn là vậy 🙂

Đây được coi là tác phẩm hay hơn cả Nhật Ký – dù đó là tác phẩm bán chạy nhất của Nicholas Sparks (NS).
Mình đã đọc Đoạn đường để nhớ rồi khóc trong một đêm mùa đông khi đến đoạn cuối, đã đọc Nhật Ký và thấy hạnh phúc cho cái kết ngọt ngào và đã từng xem The Last Song để lại một lần nữa tin vào tình yêu. Do đó NS có thể coi là cái tag uy tín cho những ai muốn tìm một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, ngọt ngào để làm dịu một ngày hè hay để bản thân thấy thoải mái hòa cùng gió thu..

Bìa sách đẹp, dịu dàng nữa 🙂 Hầu như mấy cuốn sách của NS do Nhã Nam xuất bản thì bìa đều đẹp ý.

Dịch giả dịch khá nuột, nhưng có 1 lỗi nhỏ xíu (mình cho đó là lỗi) khi dùng 2 từ “hẳn” trong 1 dòng. Mình không bao giờ thích như vậy vì nó làm cho câu văn bị lặp ấy. Ví dụ dùng 2 từ và, 2 từ là còn thấy ok. Giống như đoạn nào đó trong Conan, có bà mẹ dạy con khi đánh đàn thì nhấc cao ngón út vì nếu không sẽ làm ra một tạp âm của hai nốt cạnh nhau ngân lên cùng nhau 🙂

Về nội dung, tác phẩm xoay quanh mối tình muộn và ghép lại của Garret & Theresa.

Theresa là phóng viên viết bài cho chuyên mục làm cha mẹ. Cô kết hôn với người bạn học phổ thông và sống 8 năm hạnh phúc cùng David nhưng bị phản bội. Tuy không còn căm hận chồng cũ nhưng cô vẫn không thể & cũng không muốn tìm kiếm tình yêu khác sau cú sốc đó.

Trong một chuyến đi nghỉ dưỡng cùng bà bạn đồng nghiệp già, Theresa nhặt được một lá thư trong một chiếc chai và xúc động mạnh khi đọc lá thư ấy. Lá thư của một người đàn ông tên là Garret gửi Catherine yêu dấu nhất đời với lời lẽ lãng mạn về tình yêu của anh ta với người phụ nữ nhưng cũng đầy đau thương vì có vẻ như cô gái đã rời xa anh.
Về những lá thư trong chai thì thời điểm xảy ra câu chuyện là những năm 97 của thế kỷ 20. Thời ấy không hiện đại như bây giờ nên người ta hay dùng các lá thư trong chai để đo dòng hải lưu, ví dụ khi người nào nhặt được lá thư đó thì sẽ phản hồi lại vào chai để trôi trên biển. Cũng nhờ có những cái chai mà đã có nhiều công trình được hoàn thành và cũng có những điều trùng hợp tình cờ, những mối tình chớm nở – như cách Theresa & Garret tìm thấy nhau.
Đem về và chia sẻ cho bà bạn già đọc, bà Deanna khuyến khích Theresa đăng lá thư đó. Lá thư – đúng như bà Deanna dự đoán – thu hút rất nhiều quan tâm từ độc giả.
Theresa, trong niềm đau về quá khứ bỗng thấy sáng lên những ý nghĩ về Garret. Cô băng khoăn không rõ người này sẽ ra sao? Cũng có một người đàn ông chung tình và yêu thương người phụ nữ của mình da diết như vậy sao??
Trong một buổi tối ở lại làm muộn, Theresa nhận được cuộc gọi từ một phụ nữ ở xa, nói rằng cô ấy cũng nhặt được một cái chai có lá thư xúc động như vậy và Theresa có lá thư thứ 2.

Vài ngày sau đó, tình cơ nghiên cứu về chủ đề này, cô lại tìm ra lá thư thứ 3 từ một giảng viên trường Cao đẳng gần đó. Từ những chi tiết trong những lá thư và dưới sự động viên, giúp đỡ và đôi chút mẹo mực từ bà Deanna, Theresa đã tìm được ra người đàn ông đó – Garret Blake ở Bắc Carolina, chủ sở hữu con tàu Happenstance. Nói thật đọc đến đây mình có phần bị kích động vì cũng đã trải qua những đợt tìm kiếm với những manh mối chắp vá như vậy..
Nhanh chóng lên đường tới Bắc Carolina vì muốn biết người đàn ông ấy ra sao, cuối cùng Theresa cũng gặp được Garret.

Garret và Catherine cũng là bạn thanh mai trúc mã và mới kết hôn được 6 năm thì Catherine bị tai nạn qua đời. Anh vẫn yêu thương vợ và ngày ngày đều gắng sức làm thật nhiều để đêm về chỉ ngủ vì mệt chứ không còn thức giấc vì nhớ thương vợ nữa.

Đoạn đầu NS kể chuyện rất khéo, đọc rất tự nhiên và thấy mình hoàn toàn cảm thông và hiểu diễn tiến tâm lý của nhân vật, hiểu tại sao họ lại khó khăn như vậy mới tìm được tình yêu.

Bị hấp dẫn bởi trí thông minh, sự khéo léo và cả body cũng như các động tác của Theresa (hơi giống Catherine), Garret đã mời cô đi dạo bằng thuyền trên biển trong buổi tối và cô cũng mưu mẹo để quên áo trên thuyền để được gặp lại anh…

_________________
~ bài viết về Sách:

https://www.nhomcho.com/t25736-sach

Người ăn chay - Han Kang

https://www.nhomcho.com/t37281-sach-noi-nguoi-an-chay-han-kang#434073
LDN

LDN


Back to top Go down

Sách  - Page 45 Empty Re: Sách

Post by LDN Sun Feb 19, 2023 4:01 pm

[Review sách] The Best of Me – Tác giả Nicholas Sparks

Muasachtrenamazon

“Mọi người đều mong muốn tin rằng tình yêu vĩnh cửu là có thật. Cô tin vào điều đó, khi cô tuổi 18.”

Vào mùa xuân năm 1984, sinh viên trường trung học Amanda Collier và Dawson Cole yêu nhau sâu đậm,dường như không có gì có thể thay đổi được tình yêu của họ. Mặc dù họ đến từ hai phía khác nhau, tình yêu họ dành cho nhau dường như để thách thức thực tế của cuộc sống ở thị trấn nhỏ vùng Đông, Bắc Carolina. Nhưng khi mùa hè của năm cuối cấp của họ đã kết thúc, sự kiện bất ngờ sẽ xé đôi vợ chồng trẻ ra ngoài, đặt họ trên con đường hoàn toàn khác nhau.

Bây giờ, sau hai mươi lăm năm xa cách, Amanda và Dawson quay trở lại Oriental để dự đám tang của Tuck Hostetler, người bạn thân đã từng dành cho họ nơi hẹn hò lãng mạn trong thời trung học. Cả hai đã sống cuộc đời họ trong tưởng tượng. . . và không thể quên được mối tình đã thay đổi cuộc sống của họ mãi mãi. Khi Amanda và Dawson thực hiện điều mà Tuck để lại cho họ, họ nhận ra rằng tất cả mọi thứ họ nghĩ rằng họ đã biết – về Tuck, về bản thân mình, và về những ước mơ họ nâng niu – không phải như vậy. Buộc phải đối đầu với những ký ức đau đớn, hai người họ sẽ khám phá ra những sự thật đằng sau sự lựa chọn mà họ đã thực hiện. Và trong cảnh sống độc thân, những buổi cuối tuần buồn tẻ, họ sẽ hỏi vể sự sống và cái chết: Tình yêu thật sự trong quá khứ có thể viết lại được hay không?

Về tác giả
Nicholas Sparks là một trong những người tiểu thuyết gia được yêu thích nhất trên thế giới. Tất cả các cuốn sách của ông đã được tờ New York Times bình chọn là những cuốn sách bán chạy nhất, với hơn 97 triệu bản được bán ra trên toàn thế giới, với hơn 50 ngôn ngữ, bao gồm hơn 65 triệu bản được in chỉ riêng ở Hoa Kỳ.

Sparks đã viết rất nhiều tiểu thuyết nổi tiếng, The Notebook – Nhật ký, trong khoảng 6 tháng lúc ông 28 tuổi. Nó được xuất bản vào năm 1996 bởi Warner Books. Ông viết tiếp các tiểu thuyết Message in a Bottle – Lá thư trong chai (1998), A Walk to Remember – Đoạn đường để nhớ(1999), The Rescue (2000), A Bend in the Road (2001), Nights in Rodanthe – Đêm thiên đường (2002), The Guardian (2003), The Wedding (2003), True Believer (2005) và các cuốn sách tiếp theo là, At First Sight (2005), Dear John – John yêu dấu (2006), The Choice – Lựa chọn cho trái tim (2007), The Lucky One – kẻ may mắn (2008), The Last Song – Bản tình ca cuối cùng (2009), Safe Haven – Thiên đường bình yên(2010) và The Best of Me – Điều tốt nhất của tôi (2011), năm 2004 ông viết hồi ký Three Weeks With My Brother, đồng tác giả với người anh trai Micah. Cuốn tiểu thuyết thứ mười bảy của ông, The Longest Ride – Con đường bất tận, được công bố ngày 17 tháng Chín năm 2013.

Safe Haven, bộ phim thứ tám của Sparks và ông kiêm là nhà sản xuất, công chiếu vào ngày 14 Tháng Hai năm 2013, chiếm vị trí hàng đầu ở các phòng vé trong Ngày Valentine. Bộ phim thứ chín nằm trong những tiểu thuyết của ông, The Best of Me, sẽ ra mắt vào tháng mười và bộ phim thứ 10, The Longest Ride – Con đường bất tận, sẽ mở màn vào mùa xuân tới. Cùng với The Lucky One – Kẻ may mắn, Message in a Bottle – Lá thư trong trai, A Walk to Remember – Đoạn đường để nhớ, The Notebook – Nhật ký, Nights in Rodanthe – Đêm ở Rodanthe, Dear John – John yêu dấu và The Last Song – Bản tình ca cuối cùng, những cuốn tiểu thuyết ăn khách của Nicholas Sparks đem về doanh thu trên toàn thế giới của hơn ba phần tư tỷ đô la.

Trong năm 2012, Sparks và nhà xuất bản của mình và đối tác Theresa Park, mở ra Nicholas Sparks Productions, với Park là Chủ tịch sản xuất. Một công ty sản xuất phim và truyền hình, họ đã ký một hai năm, chỉ với cái nhìn đầu tiên, không cần văn bản,hợp đồng điều hành sản xuất ở Warner Horizon. Chỉ bốn tháng sau đó, Nicholas Sparks Productions lên sóng theo thỏa thuận rằng và sự hợp tác với ba đài truyền hình: TNT, ABC Family và Lifetime. NSP vừa công bố việc Gayle Sayers’s life and memoir rights cho một bộ phim đồng sản xuất cùng với Michael Costigan. Nicholas Sparks Productions, liên kết với Senator Films, trong tương lai gần sẽ ra mắt một bộ phim với ngôn ngữ địa phương cho các khán giả nói tiếng Đức.

Deliverance Creek, đánh dấu sản xuất truyền hình đầu tay của Sparks, sẽ ra mắt một bộ phim đặc biệt dài hai tiếng vào Thứ bảy 13 Tháng 9, 2014 trên Lifetime. Với một kịch bản được viết bởi chính Melissa Carter, đạo diễn Jon Amiel, Deliverance Creek stars Lauren Ambrose. Từ Nicholas Sparks Productions và Warner Horizon, Melissa Carter, Nicholas Sparks, Theresa Park và Jon Amiel là nhà sản xuất điều hành trên Telefilm.

Sparks sống ở Bắc Carolina với gia đình của mình. Ông đã góp phần vào một loạt các tổ chức từ thiện địa phương và quốc gia, và là một đóng góp lớn cho các chương trình Creative Writing Program (MFA) tại Đại học Notre Dame, nơi ông cung cấp học bổng hàng năm. Cùng với vợ, ông thành lập Trường Epiphany ở New Bern, North Carolina. Là một cựu vận động viên với học bổng toàn phần (ông vẫn còn giữ một kỷ lục điền kinh tại Đại học Notre Dame), ông cũng đã trải qua bốn năm huấn luyện như vận động viên điền kinh tại các trường trung học công lập tại địa phương. Trong năm 2009, các đội mà ông dẫn dắt tại New Bern High School đã thiết lập một kỷ lục điền kinh trong nhà 4 X400 m, tại New York. Các kỷ lục vẫn chưa bị phá vỡ.

Trong năm 2011, Nicholas và vợ của ông ra mắt Nicholas Sparks Foundation, một tổ chức phi lợi nhuận cam kết để nâng cao sự hiểu biết về văn hóa và sự giáo dục mang đẳng cấp quốc tế cho sinh viên của tất cả các lứa tuổi. Kết hợp với nền tảng giáo dục, và những món quà cá nhân của Nicholas Sparks và Catherine, hơn 10 triệu đô la đã được trao cho các tổ chức từ thiện xứng đáng, chương trình học bổng, và các dự án. Nicholas Sparks và Catherinet chi trả tất cả chi phí hoạt động của các tổ chức, 100% các đóng góp sẽ được dành cho các chương trình từ thiện.

_________________
~ bài viết về Sách:

https://www.nhomcho.com/t25736-sach

Người ăn chay - Han Kang

https://www.nhomcho.com/t37281-sach-noi-nguoi-an-chay-han-kang#434073
LDN

LDN


Back to top Go down

Sách  - Page 45 Empty Re: Sách

Post by LDN Sun Feb 19, 2023 4:09 pm

The Choice by Nicholas Sparks Phê bình sách

by Mark Flanagan - vi.eferrit.com

Câu chuyện tình yêu từ Nicholas Sparks theo phong cách giải trí dễ đọc, thông thường của anh, với một âm mưu lên đến đỉnh điểm trong một kết thúc sâu sắc, tạo ra cảm xúc thực sự từ người đọc. Những người yêu, Gabby và Travis, dường như là mục đích chéo. Ngay cả những con chó của họ dường như có tỷ lệ cược, đặc biệt là khi con chó của cô có thai. Lựa chọn nào sẽ được thực hiện?

Quá nhiều Lời mở đầu và Lời kết?
Một lời chỉ trích chính của cuốn tiểu thuyết là việc Sparks sử dụng phần mở đầu và lời kết , mỗi phần trong số đó là hiện tại, 11 năm sau hành động chính.

Những lời chỉ trích không hợp lệ, vì lời mở đầu tạo ra một cảm giác về sự diệt vong sắp xảy ra nhưng vô danh mà làm tăng căng thẳng kịch tính trong tiểu thuyết . Gợi ý bị giảm. Anh ấy mang hoa đến vợ 11 năm tại nơi làm việc của cô ấy bởi vì họ đã cãi nhau ba tháng trước, lần cuối cùng họ nói và chia sẻ cùng một chiếc giường. Khi còn là một đứa trẻ, Travis yêu cầu cha kể cho anh nghe những câu chuyện với một kết thúc bất ngờ vì đây là những câu chuyện hay nhất.

Câu chuyện sau đó chuyển sang khi họ gặp 11 năm trước đó. Travis là một bác sĩ thú y đơn lẻ và không có người ở, cuộc sống của anh tràn đầy bạn bè và niềm vui. Cô ấy có mối quan hệ lâu dài. Trong thực tế, cô đã chuyển đến Beaufort, North Carolina để ở gần bạn trai của cô. Con chó của cô mang chúng lại với nhau. Chỉ trong vài ngày, Gabby và Travis yêu nhau. Cô chống lại tất cả sức lực của mình, nhưng dòng chảy đại dương không thể lay chuyển đang chống lại cô. Một thời gian ngắn sau khi gặp cô ấy, Travis "biết rằng cuộc hành trình đơn độc anh đã ở trong nhiều năm đã bằng cách nào đó đạt đến kết thúc của nó." Cả hai quyết định chụp nhanh có thể được thực hiện, có thể chính xác, và mạnh mẽ lâu dài.

Sparks nói khi đọc rằng anh ấy luôn biết sự thay đổi, sự ngạc nhiên kết thúc tiểu thuyết của anh ấy khi anh ấy bắt đầu viết. Bước ngoặt này sẽ, so với các tiểu thuyết tình cảm khác của anh, mở ra một dòng nước mắt, Niagara Falls trên steroid. Nhưng, cảm xúc sẽ được làm sạch tình cảm vì nó liên quan đến sự lựa chọn mà mỗi người trong chúng ta có thể sẽ phải đối mặt trong một ngày.

Làm thế nào để chúng ta đáp ứng cuộc sống bóng đá ném chúng ta theo thời gian? Travis sẽ chọn sự lựa chọn nào?

Đây là công cụ của tiểu thuyết lãng mạn nghiêm túc. Có lẽ lời bình luận tiên tri nhất là bởi một người phụ nữ ở một người đọc ghi nhận, "Cuộc sống bị quay lại bởi ai đó, một chất xúc tác, người làm tan chảy bức tường của người khác." Điều đó đúng ở đây, nhưng chất xúc tác hơi đáng ngạc nhiên, ngay cả đối với Sparks.

Tại sao Tiểu thuyết của Sparks lại phổ biến đến vậy?
Độc giả đánh giá cao rằng Sparks luôn cung cấp một câu chuyện hay. Nó có một thông điệp và nó chảy. Anh ta dường như hiểu phụ nữ. Luôn luôn có một chủ đề rõ ràng, nhưng nó không được viết cho công thức.

Phim
"The Choice" đã được chuyển thể thành phim truyện vào năm 2016, với sự tham gia của Benjamin Walker trong vai Travis và Teresa Palmer vai Gabby, với Maggie Grace và Tom Welling như những mối quan tâm tình yêu khác của họ và Tom Wilkinson là cha của Travis. Nó nhận được một đánh giá rất nghèo trên Rotten Tomatoes.

_________________
~ bài viết về Sách:

https://www.nhomcho.com/t25736-sach

Người ăn chay - Han Kang

https://www.nhomcho.com/t37281-sach-noi-nguoi-an-chay-han-kang#434073
LDN

LDN


Back to top Go down

Sách  - Page 45 Empty Re: Sách

Post by LDN Sun Feb 19, 2023 4:24 pm

Review / Lựa Chọn Của Trái Tim - Nicholas Sparks

Downloadsach

Trong một thị trấn nhỏ ven biển vùng Bắc Carolina, dường như Travis Parker đã có mọi thứ một người đàn ông mong muốn: công việc tốt, những người bạn hay, một ngôi nhà nhìn ra biển, một cuộc sống tự do phóng khoáng…

Mọi chuyện vẫn như thế cho đến khi anh gặp Gabby Holland, cô gái tóc đỏ quyến rũ mới chuyển đến sống cạnh nhà anh. Gabby đang yêu một người đàn ông khác. Nhưng họ không thể ngăn nổi sự thu hút về nhau. Travis đã khiến cô cảm thấy những điều khác biệt. Và họ cùng nhau bước vào ngưỡng cửa một cuộc hành trình mà họ chưa từng ngờ tới, kéo dài tới 11 năm sau, khi cuộc sống của Gabby ở bên bờ vực thẳm và Travis phải đưa ra lựa chọn sinh tử của mình.

Nhẹ nhàng và làm cảm động sâu sa, cuốn sách của Nicolas Spark là câu chuyện đẹp giản dị xoay quanh những năm tháng từ tình yêu đến cuộc sống hôn nhân trong đời những con người trẻ tuổi, để rồi hơn một lần đặt chúng ta đối diện trước những câu hỏi khó khăn về tình cảm, hy vọng và sinh mệnh: Ta nên đi xa tới đâu nhân danh tình yêu? Chỉ riêng hy vọng thôi có đủ để kéo dài một sự sống?

Nhận định
“Một tác phẩm khiếm tim ta tan nát” – Life

“Một cái kết thật bất ngờ” – The New York Times Book Review

“Nicholas Sparks là một trong những nhà văn nổi tiếng nhất cả trong và ngoài nước Mỹ vì một lý do dễ hiểu: Ông viết những câu chuyện cho thấy niềm khao khát điều quý giá nhất mà con người sở hữu: tình yêu” – Mobile Register

Trích dẫn
Ngay khi dù đã căng và đai được cột chặt, Joe và Megan rời đất đầu tiên, theo sau là Allison và Laird, rồi Matt và Liz. Lần lượt từng đôi ngồi lên bục và được nâng lên không trung, sợi dây kéo được thả dần ra cho tới khi họ ở độ cao chừng ba mươi mét. Từ chỗ của Gabby trên thuyền, trông họ thật bé nhỏ và nhạt nhòa, lơ lửng trôi giữa bầu trời. Travis cầm lái thay Stephanie, anh giữ con thuyền ở một tốc độ ổn định, cua những vòng lớn, rộng, rồi cuối cùng từ từ dừng lại để những người trên dù dạt về phía biển. Khi chân họ vừa sượt qua mặt nước, anh rồ ga, và chiếc dù lại bay vút lên trời như một con diều được thả bởi thằng bé đang chạy trong công viên.

Mọi người ai cũng hồ hởi bàn tán khi về tới bục cất cánh, kể về các loài cá hay những chú cá heo họ vừa trông thấy, song Gabby vẫn cảm thấy mình càng lúc càng hoang magn khi lượt của cô đang đến gần. Stephanie đã nằm dài ra trong bộ bikini, tắm nắng cho da nâu và hớp từng ngụm bia ở phía trước con thuyền. Cô nâng chai bia lên chào.

“Chai này để mừng vì được quen biết chị.”

Travis quẳng chiếc mũ bóng chày của anh sang bên. “Đi nào,” anh nói với Gabby. “Tôi sẽ giúp cô đeo đai.”
Sau khi bước xuống thềm, Liz đưa cho cô chiếc áo phao cứu sih.

“Vui tuyệt cú mèo,” cô nói. “Cô sẽ thích mê thôi.”

Travis dẫn Gabby tới chiếc bục. Sau khi nhảy lên, anh cúi người, chìa một tay ra. Cô cảm nhận được hơi ấm bàn tay đó khi anh giúp cô lên bục. Chiếc đai nằm đó nhăn nhúm, và anh chỉ tay về phía hai cái vòng hở.

“Cô bước vào đó rồi kéo nó lên đi. Tôi sẽ thắt chặt giúp cô.”

Cô giữ vững người trước những cái giật mạnh của dải đai bằng bạt. “Thế này được chưa?”

“Gần được. Khi cô ngồi xuống bục, giữ dải đai to dưới đùi cô. Cô sẽ không muốn nó ở dưới… mông của cô đâu, ởi như vậy sẽ không đỡ được trọng lực của cô. Và có lẽ cô muốn cởi áo ra chăng, trừ phi cô không bận tâm nó ướt.”

Cô cởi nhanh chiếc áo, cố gắng không cảm thấy căng thẳng.

Nếu Travis có nhận ra sự ngượng ngùng của cô, anh cũng không thể hiện ra mặt. Thay vào đó, anh móc dải đai của cô vào thanh ngang, rồi đến dải của anh, và ra hiệu cho cô ngồi xuống.

“Nó đã ở dưới đùi cô chưa?” Travis hỏi. Khi cô gật đầu, anh mỉm cười. “Hãy thư giãn và tận hưởng, được chứ?”

Một giây sau, Joe nhấn bàn ga, chiếc dù căng lên, và Gabby cùng Travis được nhấc bổng khỏi boong thuyền. Cô cảm giác ánh mắt mọi người trên thuyền đang dõi theo khi họ bay lên theo phương xiên về phía bầu trời. Gabby bấu chặt lấy dải đai bằng bạt đến nỗi đốt các khớp ngón tay cô trắng bệch, trong khi con thuyền càng lúc càng nhỏ hơn. Lúc ấy, sợi dây nối với con thuyền hút lấy sự chú ý của cô như một cái bẫy thôi miên. Chẳng bao lâu cảm giác như thể cô đã lên cao hơn hẳn tất cả những người khác, cô đang định nói gì đó thì bỗng thấy Travis chạm vào vai mình.

“Nhìn đằng kia kìa!” anh vừa nói vừa chỉ. “Có một con cá đuối! Cô có nhìn thấy không?”

Cô nhìn thấy nó, đen và bóng nhẫy, di chuyển dưới mặt nước như một cánh bướm quay chậm.

“Và một tốp cá heo! Ở đằng kia! Gần bờ ấy!”

Kinh ngạc trước cảnh tượng, sự căng thẳng trong cô bắt đầu lắng xuống. Thay vào đó, cô bắt đầu chìm đắm trong quang cảnh của mọi thứ phía dưới… thị trấn, những gia đình đang nằm dài trên bãi biển, những con thuyền, mặt nước. Thoải mái rồi, cô lại thấy mình đang nghĩ chắc chắn cô có thể ở trên này cả giờ đồng hồ mà không thấy mệt. Thật lạ lùng khi trôi lơ lửng ở độ cao thế này, dễ dàng thả mình theo cơn gió, như thể cô là một chú chim. Mặc dù trời nóng, nhưng những cơn gió giữ cho cô mát mẻ, và khi cô đu đưa chân ra sau về trước, cô cảm thấy chiếc đai cũng đang đu đưa theo.

“Cô đã sẵn sàng xuống mặt nước chưa?” anh hỏi. “Tôi hứa sẽ thú vị lắm đấy.”

“Làm vậy đi,” cô đồng ý. Trong tai cô, giọng cô nghe tự tin đến lạ lùng.

Travis ra hiệu cho Joe bằng một loạt những dấu hiệu bằng tay nhanh nhẹn, và ở phía dưới cô, tiếng ầm ầm của con thuyền bỗng dưng giảm bớt. Chiếc dù bắt đầu hạ xuống. Chằm chằm nhìn khối nước đang lao tới gần, cô rà kỹ mặt nước để biết chắc không có gì ẩn núp phía dưới.

Chiếc dù hạ xuống thấp dần thấp dần, và mặc dù đã co chân lên, cô vẫn cảm thấy nước lạnh bắn tóe vào phần thân dưới. Ngay khi cô nghĩ mình sắp phải giẫm chân xuống nước đến nơi, chiếc thuyền tăng tốc và họ vút lên trời. Gabby cảm thấy adrenaline trào lên trong mình và chả buồn giấu nụ cười toe toét.

Travis huých cô. “Cô thấy chưa? Chả tệ chút nào!”

“Chúng ta làm lại được không?”

Travis và Gabby đi thêm mười lăm phút, xuống mặt nước thêm hai hay ba lần nữa; khi họ được đưa trở lại thuyền, mỗi cặp đi thêm một lần. Lúc đó, mặt trời đã lên cao và lũ trẻ bắt đầu nhặng xị. Travis lái thuyền hướng về phía vịnh ở mũi Lookout. Nước nông hơn, và Travis đỗ lại; Joe quẳng mỏ neo qua mạn thuyền, cởi áo và lần theo mỏ neo xuống nước. Nước chỉ đến thắt lưng, và với sự thư thái đầy kinh nghiệm, Matt chuyển cho anh một thùng lạnh đựng đồ uống. Matt cởi áo và nhảy xuống; Laird chuyển một thùng lạnh cho anh, rồi theo anh xuống nước trong khi Travis vào thay vị trí. Khi Travis nhảy xuống, anh mang theo một vỉ nướng thay vỉ nướng di động nhỏ và một túi than bánh. Các bà mẹ cũng đồng thời nhảy xuống nước, ôm lấy lũ trẻ. Trong phút chốc, chỉ còn lại Stephanie và Gabby trên thuyền. Gabby đứng ở phía đuôi thuyền và nghĩ lẽ ra mình nên giúp một tay, trong khi Stephanie, có vẻ không hề hay biết đến những tiếng ồn ào, vẫn nằm dài trên chiếc ghế phía mũi thuyền, tiếp tục phơi nắng.

“Em đang đi nghỉ, bởi vậy em cảm thấy không cần phải vì dân phục vụ,” Stephanie thông báo, người cô vẫn bất động như chính con thuyền. “Vả lại họ thạo việc lắm, em chả thấy tội lỗi gì khi là một kẻ chây lười.”

“Em đâu phải kẻ chây lười.”

“Dĩ nhiên là phải rồi chị ạ. Đôi lúc ai cũng nên là một kẻ chây lười. Như Khổng Tử từng nói, ‘Người không làm gì là người đã không làm gì cả’.”

Gabby ngẫm nghĩ câu nói, rồi nhướng mày. “Khổng Tử nói vậy thật à?”

Vẫn đeo cặp kính mát, Stephanie nhún vai thật khẽ. “Không, nhưng ai thèm quan tâm chứ? Vấn đề là, họ xử lý được, và hầu như chắc chắn họ sẽ tìm được cảm giác kiểu như thỏa mãn trong tính siêng năng của mình. Em là ai mà lại tước đi của họ điều đó chứ?’

Bạn đọc cảm nhận
Đàm Gia Linh
Đây là quyển sách đầu tiên tôi đọc của ông hoàng tiểu thuyết lãng mạn Mỹ – Nicholas Sparks, tuy nhiên ấn tượng không được sâu sắc lắm.
Trước hết vẫn phải nói, giọng văn rất nuột, rất tinh tế, hơn nữa miêu tả rất chọn lọc và rất hay. Đây là điểm chung của văn học phương Tây, tuy nhiên ông đã làm rất xuất sắc mảng này. Chuyện tình của Trav và Gabby, nói trắng ra, chính là “ngoại tình” =))) nhưng ngoại tình ở đây lại là tình yêu đích thực, là tìm được nửa kia của cuộc đời. Những sự kiện trong câu chuyện xảy ra rất chặt chẽ, thể hiện hơn cả sự cuốn hút mà là một tình yêu nồng nàn mà hai nhân vật chính đã dành cho nhau tựa hồ rất rất lâu trước đó. Nhân vật phụ, cũng như mọi người, tôi đặc biệt thích Stephanie cùng tính cách vừa tưng tửng lại vừa thông minh, sắc sảo của cô nàng. Các tuyến nhân vật khác cũng thể hiện tốt được vai trò làm bàn đạp cho những phần mấu chốt của câu chuyện.

Điều tôi không hài lòng là, về đoạn cuối của câu chuyện – đoạn ở thời điểm hiện tại, 11 năm sau. Đó chính là phân đoạn chính, phân đoạn cao trào của LCCTT, nhưng lại không để lại cho mình ấn tượng lắm. Căn bản motif ấy hơi quen thuộc quá, dù phần miêu tả tâm lý nhân vật và trình bày diễn biến tâm lý, những sự cân nhắc, những sự lựa chọn của NS có xuất sắc và tuyệt vời đến thế nào đi nữa. Phần kết cũng có chút dễ đoán. Nhưng nhìn chung, tác phẩm cũng khá hay.

Một điều thêm nữa, không biết là do người dịch hay nguyên tác mà một số câu văn cứ hơi bị thô, không nhã. Có một khúc tôi nhớ mãi là vẫn trố mắt ra khi nhìn thấy đoạn nói về nội tâm của Gabby. Cô ấy xưng là “bản cô nương”! Tôi thật sự thấy chỗ này không được ổn cho lắm.

Bên cạnh đó, phim chuyển thể của bộ này thật sự tệ đấy, tôi nghĩ vậy. Những phần hay nhất như phần đi dù lại bị cắt đi hết, và các sự kiện được bóp méo một cách có phần quá tay mà những người đã đọc sách trước đó không thể không nhíu mày.

~

Mèo Dương
Trong sự lựa chọn của trái tim Nicholas Sparks quả thực không làm tôi thất vọng mà còn ngược lại. Nhẹ nhàng mà không kém phần lôi cuốn là những từ là tôi dành cho cuốn tiểu thuyết này. Nó thực sự chạm đến trái tim của người đọc như tôi qua từng trang giấy. Tiểu thuyết hiện đại phương tây bao giờ cũng chân thực và đó chính là điều tôi thích khi chọn những cuốn truyện để đọc. Phần đầu truyện kể về cuộc gặp gỡ của Travis và Gabby họ quen nhau rồi yêu nhau bất chấp cô đã có người yêu. Để rồi đến 11 năm sau anh phải đưa ra một sự lựa chọn thực sự khó khăn với cuộc đời anh. Ta nên đi xa tới đâu nhân danh tình yêu? Chỉ riêng hy vọng thôi có đủ kéo dài một sự sống?

~

Quinn
Cuốn sách này là một sự khác biệt của N.Sparks, khác ngay từ cái bìa không giống với đa phần những cuốn sách trước và khác ở nội dung, một cốt truyện hấp dẫn từ đầu đến cuối, mang nhiều nét hài hước dí dỏm và một cái kết hài lòng, có thể xem là hạnh phúc. Vẫn là lời văn nhẹ nhàng, sâu lắng, vẫn là vùng quê Carolina quen thuộc, câu chuyện diễn ra khá sôi nổi với hai hàng xóm cạnh nhà nhau Gabby & Travis, thực sự ban đầu thì tôi lại ấn tượng với hai con chó mà hai người nuôi hơn, chính nhờ chúng mà cả hai mới có dịp gặp gỡ nhau, cũng do chúng mà mới phát sinh rắc rối, tranh cãi giữa hai người và cuối cùng cũng nhờ chúng mà tình yêu mới đến với họ.

Lúc đầu tôi tưởng rằng cuốn sách sẽ có kết thúc giống như bao truyện khác của N.Sparks, buồn và tiếc nuối vì khi đọc phần mở đầu truyện, tôi nhìn thấy nỗi tuyệt vọng trong con người của Travis, anh hoàn toàn bất lực trước căn bệnh của Gabby và chỉ cần một quyết định sai lầm anh sẽ mất cô mãi mãi, nhưng anh đã lựa chọn đúng, sự lựa chọn đã đưa Gabby trở lại với anh. Travis thật tuyệt vời, một người đàn ông hết lòng yêu thương vợ, đã hy sinh rất nhiều để ở bên cô. Cuốn sách này đưa tôi đi từ cảm xúc này đến cảm xúc khác, từ vui cười mà trở thành buồn thương lúc nào không hay, nhưng sau cùng thì lại là một sự ấm áp nhẹ nhõm trong tim, đây là một trong những quyển mà tôi hài lòng nhất của N.Sparks vì tôi thích một đoạn kết có hậu hơn, trong khi N.Sparks lại khá thích những cái kết buồn.

_________________
~ bài viết về Sách:

https://www.nhomcho.com/t25736-sach

Người ăn chay - Han Kang

https://www.nhomcho.com/t37281-sach-noi-nguoi-an-chay-han-kang#434073
LDN

LDN


Back to top Go down

Sách  - Page 45 Empty Re: Sách

Post by LDN Sun Feb 19, 2023 4:28 pm

NHỮNG ĐÊM Ở RODANTHE - Tác giả: Nicholas Sparks
Dịch giả: Phong Hạ

Nhã Nam:

Mẹ đâu hiểu được cảm giác khi mất đi người mình yêu, cảm giác của chia ly vĩnh viễn!

Khi con gái nàng vừa nặng lời trách cứ rồi giận dữ bỏ đi, tâm trí Adrienne lặng lẽ dội về ba tiếng: Ro-dan-the… Rodanthe, nơi mười lăm năm trước, bỏ lại ba đứa con thơ, mang theo trái tim nhức nhối vì bị bội phản, nàng lẩn trốn đến một nhà trọ nhỏ nơi thị trấn ven biển vắng lặng những mong tìm lại niềm thanh thản. Rodanthe, nơi tưởng như vĩnh viễn chôn vùi câu chuyện tình bí mật nồng nàn mà ngắn ngủi với một người lạ rồi sẽ thay đổi cuộc đời nàng mãi mãi. Rodanthe… liệu giờ đây có mang lại nghị lực sống cho cô con gái đang chìm đắm trong nỗi đau mất chồng khi còn quá trẻ?

Không quá dài và không kịch tính giật gân, câu chuyện cứ thế nhẹ nhàng len lỏi truyền vào tim ta niềm vui, niềm hy vọng và bài học về đức hy sinh, sự tha thứ. Ông hoàng truyện lãng mạn Nicholas Sparks lại một nữa chứng tỏ khả năng có một không hai trong việc đan dệt lên những điều kỳ diệu cũng như lấy nước mắt độc giả. Cuốn tiểu thuyết đã được chuyển thể thành bộ phim cùng tên năm 2008.

Nhận định

“Sparks đã tiến thêm được nhiều dặm trên con đường quanh co của những mối tình lãng mạn.”
– Publisher Weekly

“Xứng đáng dành cả đêm để đọc bằng hết.”
– People

“Các hiệu sách chắc phải bán cuốn sách lấy nước mắt này kèm một hộp khăn giấy, vì ngay cả độc giả vô cảm nhất cũng sẽ khó lòng kiềm chế nổi cơn thổn thức.”
- Book Review

“Cuốn hút… Sparks có khả năng khắc họa một câu chuyện tình nồng nàn một cách vô cùng tự nhiên mà đẹp đẽ.”
– South China Morning Post

_________________
~ bài viết về Sách:

https://www.nhomcho.com/t25736-sach

Người ăn chay - Han Kang

https://www.nhomcho.com/t37281-sach-noi-nguoi-an-chay-han-kang#434073
LDN

LDN


Back to top Go down

Sách  - Page 45 Empty Re: Sách

Post by LDN Sun Feb 19, 2023 4:31 pm

Review A Walk To Remember - Đoạn Đường Để Nhớ - Tác Giả: Nicholas Sparks

Reviewer: Búp Bê Chiqudoll - dembuon

Một câu chuyện tình rất đẹp nhưng buồn.

Cảm giác đầu tiên của Chiqu đọc xong truyện này là buồn man mác. Kết thúc dường như là bi thương rồi lại cũng không hẳn là bi thương.

Jamie đã chết. Cô gái thánh thiện đó đã ra đi trong mãn nguyện.

Cuộc đời một người khi ta nhắm mắt xuôi tay, đã đạt được mọi thứ mà mình mong cầu ở cõi đời này, thì việc phải tạm biệt nhân gian quá sớm, hẳn cũng đủ viên mãn rồi.

Đây là mối tình của chàng trai và cô gái còn rất trẻ, tuổi 17 ngây ngô, thanh xuân và tình yêu mãi dừng lại.

Mình đã luôn có một suy nghĩ những con người phải ra đi rất sớm, họ là những thiên thần đến với thế gian này với một sứ mệnh nào đó, họ sẽ đi khi hoàn thành sứ mệnh.

Những linh hồn cao cả sẽ không thể tồn tại quá lâu ở chốn trần gian thế tục nhuốm đầy vết bẩn này.

Jamie là con gái của một vị cha xứ, nàng mồ côi mẹ từ nhỏ. Nàng là cô gái dịu dàng, không thường trang điểm, ăn mặc giản dị, nàng luôn xuất hiện với một cuốn Kinh Thánh ở trong tay. Nàng thường bị xem là lập dị trong đám con gái và đám con trai thì không dám tán tỉnh nàng.

Landon là chàng trai hotboy, nhân vật phong vân của trường học, con trai của một nghị sĩ. Đám con gái thích cậu và cậu có rất nhiều bạn bè.

Hai bạn trẻ dường như rất khác biệt, một người nội tâm trầm lặng, một kẻ cá tính và nổi loạn.

Cả hai hẳn là sẽ bỏ qua nhau, nếu bọn họ không được phân công diễn vai nam chính và nữ chính trong một vở kịch của môn học ngoại khóa.

Jamie và Landon đã có cơ hội hiểu nhau hơn sau khi tiếp xúc và họ đã yêu.

Jamie tốt bụng, thiện lương. Cô bé thường đến trại trẻ mồ côi làm nghĩa công và chơi đùa với bọn trẻ vào cuối tuần. Landon cũng bị nàng lôi kéo đi theo và dần bị nàng thu hút. Cậu đã mang hết số tiền tiêu vặt mình có, mua quà giáng sinh cho những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi.

Thật sự là đọc truyện này có vài đoạn xúc động, nước mắt Chiqu cứ rớt xuống hoài. Tình cảm của cả hai trong sáng, nhẹ nhàng, đúng cái kiểu mềm dịu dần dần thấm vào tim, rồi chợt giật mình phát hiện, hóa ra ta đã yêu.

Rất thích tình cảm của nam nữ chính, làm bạn bè, hiểu nhau, cảm mến đối phương, yêu nhau.

Jamie bị bệnh nặng và cô bé không còn nhiều thời gian để sống. Dù phải đối mặt với cái chết đang cận kề, Jamie vẫn luôn sống vui vẻ, tích cực.

Mình nghĩ người ta sẽ rất khó bình thản đối mặt với sự thật rằng mình sắp chết. Jamie vẫn còn quá trẻ nhưng cái cách cô ấy đối diện với nghịch cảnh của đời mình thật dũng cảm, thật kiên cường.

Chúng ta không biết trước kế hoạch của Chúa.

Hẳn là như thế.

Landon đã rất đau khổ khi biết cô gái mình yêu sắp chết. Quá khó khăn cho một chàng trai vừa thổ lộ xong lời yêu và biết rằng tình yêu của đời mình sẽ rời xa mình, rất nhanh thôi.

Cậu không thể làm gì khác.

Chỉ có thể nhìn cô ấy tiến dần vào cõi hư vô vĩnh hằng.

Gấp sách lại, buồn bã, tiếc nuối, lại cảm thán tình yêu này thật đẹp. Dẫu họ chỉ có thể ở bên nhau ngắn ngủi thôi nhưng tình yêu của họ sẽ không bị lãng quên một cách chóng vánh.

Chàng trai ấy, người ở lại, cậu trưởng thành nhưng không quên nàng. Ánh sáng tuyệt đẹp ấy chiếu qua đời cậu vào tuổi 17 và luôn chiếu sáng trái tim cậu trong suốt quãng đường còn lại.

Đây là tác phẩm đầu tiên của Nicholas Sparks mà Chiqu đọc. Vị này thì nổi tiếng rồi khỏi bàn ông ta. Truyện này đã được chuyển thể thành phim nhé, cơ mà mình chưa xem. Với các bộ phim chuyển thể từ sách, Chiqu vẫn thích đọc truyện hơn.

Phim có cái hay của phim nhưng thông qua con chữ, mình mới có thể tự mường tượng ra hình ảnh của nhân vật một cách hoàn hảo được. Đôi khi xem phim xong thấy hình ảnh nam thần, nữ thần của mình bị phá nát tanh bành. Thất vọng đến không nói nên lời luôn ấy. Với mình thì tốt nhất là đọc sách, sau nữa là chuyển thể thành phim hoạt hình, sau chót mới là phim điện ảnh.

Rất đề cử truyện này. Đọc xong khóc rửa mắt tý cho mắt nó trong và long lanh đầy ánh sao hoặc đỏ hoe. Hên xui nha các vị, tùy lệ điểm của mọi người.

_________________
~ bài viết về Sách:

https://www.nhomcho.com/t25736-sach

Người ăn chay - Han Kang

https://www.nhomcho.com/t37281-sach-noi-nguoi-an-chay-han-kang#434073
LDN

LDN


Back to top Go down

Sách  - Page 45 Empty Re: Sách

Post by LDN Sun Feb 19, 2023 5:49 pm

The Reading Ladies

KẺ MAY MẮN – NICHOLAS SPARKS

Trong số các tác phẩm dòng tiểu thuyết lãng mạn hiện đại mà tui đã có dịp đọc thì tui là fan của Nicholas Sparks. Chủ yếu là bởi văn phong nhẹ nhàng nhưng khá tinh tế, đẹp dịu dàng, rất nên thơ, rất đúng cái gu Thiên bình của tui. Kẻ may mắn kể về một cựu lính thủy đánh bộ – Logan Thibault – trở về từ Afghanistan mang theo một tấm hình của một cô gái mà anh đã vô tình nhặt được trên sa mạc. Bức hình đó từ lúc anh nhặt được hiển hiện như một thứ bùa may mắn đã bảo vệ anh qua rất nhiều những tình huống sinh tử mong manh, và với lời khuyên từ người bạn thân thiết Victor, anh đã quyết định thực hiện cuộc hành trình đi bộ ngang qua đất nước để tìm cô gái trong bức hình mà anh mang ơn cùng với chú chó Zeus của mình. Beth, người trong tấm ảnh là một cô gái có thần thái khác biệt, đẹp (tất nhiên), có một cậu con trai (Ben) và đã li dị chồng. Ồ vấn đề chính là anh chồng cũ của cô ấy, Keith, với tính cách không thể khiến người ta chán ghét hơn, luôn ngấm ngầm cản trở và tìm cách kiểm soát những mối quan hệ của Beth. Tình cảm của Logan và Beth dần nảy sinh trong quá trình Logan xin ở lại làm việc cho trại huấn luyện chó của bà Nana (bà của Beth), anh chiếm được sự tin tưởng của mọi người, nhưng luôn gặp phải vấn đề với Keith, người mà đến cả con trai anh ta cũng không thể nào chịu nổi. Khi đọc đến kết thúc truyện dám chắc người đọc sẽ thấy thở phào vì cái chết của anh ta trong lúc cố cứu con trai khỏi dòng nước xiết lại giống như một chướng ngại đã được cất đi trong đời nhiều người hơn là một hành động có ý nghĩa. Câu chuyện này đã được dựng thành phim lấy tựa cùng tên The Lucky One. Cá nhân tui thích bản phim hơn, vì trong đó xây dựng hình tượng của Keith nhân văn hơn, mối quan hệ của Keith với con trai trong phim khá tốt đẹp, nếu không muốn nói là thằng bé thực sự yêu và ngưỡng mộ cha mình, ngược lại tình yêu thương con của Keith cũng được thể hiện rất rõ ràng. Do đó nên đoạn cuối khi Keith hốt hoảng chạy theo và cứu con trai diễn biến rất hợp lý, cái chết của Keith trong phim cũng gây được thương cảm hơn.

_________________
~ bài viết về Sách:

https://www.nhomcho.com/t25736-sach

Người ăn chay - Han Kang

https://www.nhomcho.com/t37281-sach-noi-nguoi-an-chay-han-kang#434073
LDN

LDN


Back to top Go down

Sách  - Page 45 Empty Re: Sách

Post by LDN Sun Feb 19, 2023 5:59 pm

Catch The World

[Sách] “The Notebook” (Nhật Ký) – Câu Chuyện Tình Cảm Động Đến Cả Đàn Ông Phải Khóc

Nguyễn Thị Thanh Huyền

Bạn mong được biết đến hành trình của một tình yêu kéo dài 60 năm? Vậy thì, The Notebook (Nhật ký tình yêu) là cuốn sách mà mình cực kỳ khuyến khích các bạn tìm đọc!

Nicholas Sparks là một cây bút nổi tiếng của Mỹ về thể loại tiểu thuyết tình yêu, với nhiều tác phẩm tiêu biểu như The Notebook, Dear John, A walk to remember, Message in a bottle. 10 cuốn tiểu thuyết nổi tiếng nhất của ông đã được chuyển thể thành các bộ phim Mỹ nổi tiếng, mà mỗi lần thưởng thức bộ phim, chúng ta lại tìm ra được một góc nhìn tình yêu mới mẻ với những bài học nhân văn nhất. Thật sự không quá khi nói rằng ông là một ông trùm về thể loại tiểu thuyết tình cảm, và không chỉ riêng tôi mà tôi cũng biết có rất nhiều anh chị tôi biết, họ đều có ấn tượng tốt đối với tác phẩm của ông.

[Sách] "The Notebook" (Nhật ký) - Câu chuyện tình cảm động đến cả đàn ông phải khóc
Nhưng phải thú nhận một điều là tôi thích đọc tiểu thuyết của ông hơn là xem phim, vì chỉ với 120 phút cho bộ phim điện ảnh, không đủ để diễn tả những cảm xúc tuyệt nhất trong tác phẩm, và tôi cũng cảm ơn các dịch giả – những người đã khiến tôi cảm nhận những chân lý tình yêu sâu sắc qua ngôn từ đẹp đẽ, trau chuốt, và gợi cảm đến lạ!
Cuốn sách “The Notebook” là một cuốn hồi ký lãng mạn, với khởi đầu là một ông lão đã qua 80 tuổi, hàng ngày đều đến viện dưỡng lão để kể cho một bà lão nghe về hành trình tình yêu của ông và vợ mình.

Câu chuyện của Noah và Allie bắt đầu khi còn là những chàng trai, cô gái ở độ tuổi 20 đẹp đẽ nhất, họ gặp gỡ nhau tại North Carolina vào thập niên 40. Chuyện tình của họ cũng đã gặp phải những ngang trái, cản trở vì Noah chỉ là chàng công nhân nghèo khó, và Allie là cô nàng tiểu thư xinh đẹp, giàu có tình cờ về miền quê nghỉ hè. Họ gặp nhau trong một chuyến đi chơi chung với nhóm bạn, và Noah – chàng trai rụt rè đã cố gắng bước đến gần Allie, và cả hai đã có một buổi tối vui vẻ bên nhau.

[Sách] "The Notebook" (Nhật ký) - Câu chuyện tình cảm động đến cả đàn ông phải khóc
Trong suốt những ngày hè ngập tràn ánh nắng, họ đã cùng nhau vui đùa như những cặp tình nhân thực sự, họ cùng nhau đạp xe trong tiếng gió vút, cùng nhau câu cá, cùng ngắm những cảnh sắc đẹp đẽ của vùng quê. Họ tận hưởng từng điều đầu tiên đẹp đẽ của nhau, và những khoảnh khắc đó ghi sâu đậm trong trái tim Noah và Allie nhiều năm sau đó.

Thế nhưng, trớ trêu thay, bà mẹ của Allie đã biết được câu chuyện của họ, và bà đã cố hết sức ngăn cản, gia đình cô rời đi ngay trong đêm, mặc cho Noah điên cuồng tìm kiếm sau đó giãy giụa như đó chỉ là giấc mộng ngày hè. Nhưng tình yêu tuổi trẻ ấy là điều mà con người muốn níu giữ nhất, Noah đã viết hàng trăm bức thư gửi đến địa chỉ nhà Allie, thế nhưng đáp lại anh chỉ là hòm thư trống rỗng với nỗi buồn nặng trĩu trong tâm hồn.

[Sách] "The Notebook" (Nhật ký) - Câu chuyện tình cảm động đến cả đàn ông phải khóc
7 năm sau, họ gặp lại nhau, Allie giờ đã là cô y tá tài năng, xinh đẹp và chuẩn bị kết hôn với anh chàng lục quân đẹp trai, giàu có. Còn Noah – chàng trai nghèo ngày nào giờ đã xây một căn biệt thự tuyệt đẹp, đủ để xuất hiện trên một tờ báo buổi sáng và là sợi dây kết nối hai người lại với nhau. Allie muốn tìm lại chàng trai của mối tình đầu năm đó, để tháo gỡ những băn khoăn của cô, như một lời tạm biệt cho quá khứ của mình. Để rồi, họ nhận ra rằng, những cản trở, khó khăn ngày ấy đã không còn là rào chắn cho tình yêu của họ lúc này.

Noah đã tìm lại được tình yêu mà anh hằng mong chờ sau nhiều năm, còn với Allie, tình yêu đó có ý nghĩa hơn cả, khi nó đánh thức cô về giấc mộng trở thành họa sĩ, và được tự vẽ cho căn nhà của mình – điều mà Noah đã thực sự làm cho cô, dù anh không biết liệu họ có còn gặp lại nhau hay không. Tình yêu đó cũng khiến lòng người trở nên bao dung hơn, khi mẹ của Allie đã cho cô được tự do lựa chọn cuộc sống của mình, để cô được tự quyết định hạnh phúc hay đau khổ trong tương lai.

[Sách] "The Notebook" (Nhật ký) - Câu chuyện tình cảm động đến cả đàn ông phải khóc
Điều cảm động nhất trong cả câu chuyện có lẽ chính là khoảnh khắc ông lão 80 tuổi hằng ngày đến thăm viện và kể cho bà lão câu chuyện tình yêu đầy cảm động đó. Ông đã đáp lời con mình khi họ mong muốn ông trở về nhà: “Nơi nào có bà ấy, nơi đó là nhà của cha.” Người ta thường nói, tình yêu chỉ kéo dài trong khoảng 7 năm, rất ít người qua 40 tuổi vẫn yêu bạn đời của mình, thế nhưng đây là câu chuyện có thật của ông bà vợ của tác giả Nicholas Sparks, họ yêu nhau 60 năm, và tình yêu đó chỉ lớn dần theo năm tháng chứ không hề phai nhòa như người ta vẫn tưởng!

Hãy tìm đọc cuốn sách này, nếu bạn không còn tin vào tình yêu, dù tôi biết rằng đây là những trường hợp rất hiếm gặp trên thế giới vội vã ngoài kia, nhưng chỉ cần bạn còn niềm tin vào những điều đẹp đẽ của tình yêu, bạn chắc chắn sẽ sớm gặp được người bạn hằng tìm kiếm!

Tác giả: Nguyễn Thị Thanh Huyền

_________________
~ bài viết về Sách:

https://www.nhomcho.com/t25736-sach

Người ăn chay - Han Kang

https://www.nhomcho.com/t37281-sach-noi-nguoi-an-chay-han-kang#434073
LDN

LDN


Back to top Go down

Sách  - Page 45 Empty Re: Sách

Post by LDN Sun Feb 19, 2023 6:20 pm

A Walk To Remember - Đoạn đường để nhớ - Nicholas Sparks

Reviewsach.blogspot

Tôi chọn cuốn sách này rất tình cờ, trong một lần đến cho biết một hiệu sách bán sách với chỉ 65% đến 75% giá bìa. Vốn chỉ tính tham quan cho biết chứ chưa định mua gì, vì nhà cửa bề bộn mà tôi thì không muốn làm mất sách của mình chút nào, nhưng khốn nỗi, khi tôi ghé, trúng ngay giờ cửa hiệu rất vắng. Và vì vắng nên tôi đi qua đi lại, đi tới đi lui ngắm nghía thì anh chủ tiệm cũng ngắm nghía tôi, nghía xong đi ra thì quả thật … kỳ quá, vậy là tôi quyết định mua một quyển gì đó. Và tôi chọn “Đoạn đường để nhớ” đơn giản vì tôi thích cảm giác bình yên khó tả mà bìa sách mang lại.

Đầu tiên, bạn mỉm cười, rồi sau đó bạn sẽ khóc, xin đừng trách tôi đã không cảnh báo trước.
Nicholas Sparks bắt đầu quyển sách của mình bằng lời khẳng định như thế. Thú thật ban đầu khi đọc lời giới thiệu, tôi đã cười. Tôi biết bản thân mình không phải là một đứa lãng mạn, một đứa tin vào thứ gọi là love story hay khóc lóc khi coi những bộ phim Hàn Quốc và tôi cũng tin rằng, mình sẽ không cần đến lời “cảnh báo” này của Sparks, thế nhưng, tôi đã nhầm. Bắt đầu từ những trang đầu tiên của câu chuyện, tôi đọc và không thể dừng lại được, để rồi khi gấp quyển sách lại, tôi đã thật sự có những giây phúc tươi cười, cảm giác ngưỡng mộ, và cả những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.

Đoạn đường để nhớ là một câu chuyện tình yêu, không có gì để bàn cãi về chuyện này. Một câu chuyện tình như bao câu chuyện tình khác, có chàng, có nàng, có những kỉ niệm, có vui, có cả buồn, nhưng điều đặc biệt của nó chính là một câu chuyện tình chân thật và trong sáng đến nỗi cho tôi một cảm giác nâng niu, ngưỡng mộ. Đây là câu chuyện tình buồn, hẳn rồi, vì tác giả đã cảnh báo các bạn mà, nhưng hãy tin tôi, bạn sẽ ko hề cảm thấy buồn phiền hay nặng nề trong câu chuyện, không có bi kịch, không đẫm nước mắt, đơn giản nó giống như một nốt trầm trong bản nhạc vui tươi mà thôi. Bạn có thể khóc, nhưng ko phải vì bi luy, càng không phải vì xót thương cho hai nv chính, bạn sẽ khóc vì niềm hạnh phúc, vì nuối tiếc một mối tình như khối pha lê thuần khiết để rồi sau đó ngồi dậy và nhìn cuộc sống này với một màu tươi sáng hơn, rạn rỡ hơn và trân trọng hơn những thứ mình có lúc này.

Công bằng mà nói, motip trong truyện hoàn toàn không mới, thậm chí, tôi đã từng đọc Socrate in love – Tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới của Katayama Kyoichi cũng có nội dung tương tự đến 60% cơ [mà lạ thiệt, viết thể loại thế này lại toàn là nam tác giả, sao thế nhỉ], nhưng không hiểu sao, tôi vẫn ngấu nghiến có đến hết quyển sách mà không thể dừng lại được

Câu chuyện nói về hồi ức một mối tình đầu ở tuổi học trò, và đồng thời cũng là mối tình duy nhất của một người đàn ông 57 tuổi sống ở thị trấn ven biển Beaufort, nam Carolinavào những năm 50, 60 của thế kỷ trước. Landon Carter là một chàng trai sinh ra trong một gia đình thuộc hàng thượng lưu, giàu có. Cậu có cha là một nghị sĩ, người bỏ ra 9 tháng thời gian của mình trong năm để dành cho những cuộc họp tại quốc hội chứ không phải cho con trai mình, có ông là một nhà tài phiệt độc tài, rất giỏi nhưng cũng không kém phần tàn ác, dối trá trong kinh doanh, khiến không ai trong thị trấn là không ghét bỏ và sợ hãi. Cậu lớn lên trong vòng tay chăm sóc của mẹ, một người phụ nữ ngọt ngào, điều tốt đẹp duy nhất trong tuổi thơ của câu. Landon lớn lên ở thị trấn, vì cha mẹ cậu muốn cậu có thể trải qua những năm tháng tốt đẹp tại miền đất đẹp nhất nước Mỹ này, như họ từng trải qua. Một cuộc sống bình thường, nhàm chán và thiếu thốn bàn tay dẫn dắt của cha khiến Landon sớm nổi loạn. Chỉ là nổi loạn, chứ không phải hư hỏng gì, nhưng nó đủ khiến cuộc sống của cậu nhàm chán, buồn tẻ, khiến cái nhìn của cậu về những điều giá trị trong cuộc sống trở nên hời hợt và vô tâm.

Nhưng vào năm cuối trung học, khi Jamie Sullivan, con gái của cha xứ Sullivan bước vào cuộc đời cậu, mọi thứ chợt thay đổi và sang trang theo một cách mà chính bản thân cậu cũng ngỡ ngàng. Jamie là một cô gái mang tâm hồn thuần khiết thánh thiện, cô có một đức tin mãnh liệt vào chúa, có những cách giải thích rất riêng cho mọi thứ trong cuộc sống và có cả tình thương bao la dành cho tất cả mọi người. Lòng tốt của cô, đó là một thứ gì đó thuần phát đến ngỡ ngàng, dịu dàng khó tả, một vẻ đẹp khiến cho cả những anh chàng ngỗ ngáo nhất, những kẻ côn đồ nhất cũng cảm thấy mình không bao giờ có thể làm những điều xấu xa trước mặt cô. Cô không như những cô gái cùng trang lứa, bỏ thời gian vào những cuộc yêu đương vội vã, vào áo váy chưng diện hay những buổi hẹn hò, Jamie chỉ có một sở thích duy nhất là đọc kinh thánh, có niềm vui là giúp đỡ mọi người, bất cứ ai cần cô, từ những người già cả, những con vật đáng thương hay các em nhỏ trong trại trẻ mồ côi. Jamie dịu dàng tử tế với tất cả mọi người, thế nhưng ở một nơi như trường trung học, nhất là năm cuối, mọi người xem cô bé như người lập dị với những sở thích khác thường, với vẻ ngoài gồm tóc búi cao và áo len nâu hệt bà già.

Jamie và Landon học cùng nhau từ những năm tiểu học, cũng phải thôi, thị trấn đâu phải là quá lớn, nhưng Landon chưa bao giờ thật sự để ý hay “quen biết” Jamie, mãi cho đến khi cậu chàng, một chủ tịch hội học sinh trường, nhưng lại không kiếm nổi một bạn nhảy trong đêm dạ vũ đầu năm. Và vì Jamie tử tế với tất cả mọi người, thế nên Jamie đồng ý trở thành bạn nhảy của Landon chỉ với duy nhất một điều kiệu “Cậu phải hứa rằng sẽ không phải lòng mình”. Một điều kiện lạ lùng nhưng là bước đầu tiên thay đổi cuộc đời Landon mãi mãi. Và như thế, anh chàng nổi tiếng nhất trường, đi cùng cô nàng tầm thường lập dị đến tham gia một buổi khiêu vũ mà trong đó nhảy nhót thì ít, bò ra dọn dẹp một bãi nôn ói và bao che cho tội dùng rượu trái phép của cô bạn thì nhiều. Đó là cách mà Landon cùng Jamie bắt đầu câu chuyện tình của mình.

Mãi đến sau này, có lẽ Landon cũng không bao giờ có thể hiểu được, tại sao đi bên cạnh Jamie cậu lại có thể trở thành một ai đó khác đến như thế. Một Landon nổi tiếng trong bộ ves đẹp nhất của mình lại có thể cùng Jamie bò ra lau chùi những bãi nôn trong nhà vệ sinh, có thể cùng cô bé đưa một bạn nữ say khướt về nhà mà bỏ qua buổi tối cực kì vui vẻ. Đứng trước Jamie, Landon bị thuyết phục bởi sự tốt bụng chân thành tuyệt đối của cô bé và thật khó để cưỡng lại sức hút từ một cô nàng như thế.

Tình yêu của họ, bắt đầu bằng những bước tiến thật sự trong sáng, thuần khiết nhưng không kém phần sâu sắc. Landon dần dần bị thu hút bởi một Jamie mà cậu từng biết cả đời mình, nhưng cũng chưa biết gì cả. Trong mắt Landon, Jamie không phải là một con bé tầm thường lập dị như cậu từng tưởng, mà là một cô bé chân thành, tốt bụng, một cô bé tử tế và dịu dàng. Đi cùng Jamie, Landon từng chút một được cô bé chỉ cho những góc nhìn khác trong cuộc sống, những điều mà cậu sớm đã thờ ơ, vô tâm. Họ cùng nhau đến thăm lũ trẻ trong trại trẻ mồ côi, cùng chứng kiến những mảnh đời thiếu thốn vật chất, tình thương nhưng ấm áp tình cảm, cùng nhau có nhìn khoan dung và đầy cảm thông cho tất cả mọi người, biết nghĩ đến người khác chứ không chỉ có mình. Để rồi sau tất cả những điều nhỏ bé giản dị đó, tình yêu của Landon vỡ òa và rõ ràng hơn bao giờ hết khi cậu nhìn thấy Jamie xuất hiện trong vai thiên thần ở vở kịch cuối năm của thị trấn. Cô bé đẹp như một thiên thần. Và kể từ giây phút ấy, Landon biết mình đã nhìn thấy thiên thần cùa cuộc đời mình, một người đã đánh thức những cảm xúc của cậu, thay đổi con người cậu, khiến cậu trở nên tốt đẹp hơn, một người đáng để cậu yêu thương và trân trọng, một người vô cùng quan trọng với cậu.

Toàn bộ quá trình nẩy mầm của tình yêu đó, đẹp đến nao lòng, trong sáng và đáng ngưỡng mộ đến nỗi tôi phải kinh ngạc thốt lên làm sao mà lại có thứ tình yêu trong sáng thuần chất đến thế? Làm sao lại có thứ tình cảm vượt ngoài những hờn ghen ích kỉ bình thường như thế? Sao lại có thứ tình yêu không có chỗ cho đố kị, ghen tuông, không có chỗ cho hoài nghi như thế? Tình yêu của họ, khiến họ như tỏa sáng, khiến xung quanh nhưng bừng tỉnh trong thứ cảm giác ấm áp dịu dàng, tình yêu của họ không chỉ gói gọn trong chuyện của hai người, nó còn mang đến hạnh phúc cho những người khác. Làm sao mà lại có thứ tình yêu đẹp đến như thế chứ? Nhưng tôi biết, tình yêu đó là thật, Landon và Jamie hoàn toàn khiến tôi tin tưởng tình yêu đó tồn tại thật sự, khiến tôi không thể nghi ngờ hay phủ nhận. Và có lẽ chính vì thế mà tôi khóc đi đi cùng họ đến cuối chặng đường của tình yêu đó. Cảm xúc vỡ òa khi dõi theo những bước chân đầy đau đớn nhưng không thiếu quyết tâm của Jamie tiều tụy vì bệnh tật, đang bước vào giáo đường để đến bên Landon trong cam kết quan trọng nhất của cuộc đời họ. Tôi khóc, trong khi Jamie tiếp tục tỏa sáng trong nụ cười dịu dàng.

Đầu tiên, bạn mỉm cười, rồi sau đó bạn sẽ khóc, xin đừng trách tôi đã không cảnh báo trước.
Nicholas Sparks đã làm được chính xác điều mà ông cảnh báo, chính xác là như thế.

Cái chết của Jamie, cái đích mà tình yêu của Landon và Jamie đi đến, không phải tôi không nhận ra khi đọc trong từng trang sách, chỉ là tôi cũng có niềm tin như Jamie, niềm tin rằng mọi thứ xảy ra đều có ý nghĩa của nó, và tôi chờ đợi vào ý nghĩa việc làm này của chúa. Cuộc đời vốn không công bằng, Jamie không phải là một cô bé ngờ nghệch để không biết chuyện đó, nhưng cô cũng tin tưởng rằng nhưng đâu đó vẫn còn những điều tốt đẹp. Và cho dù chúa không công bằng khi muốn mang Jamie về bên người ở tuổi 17, nhưng cô vẫn cho là mình hạnh phúc khi may mắn có một người cha tuyệt vời, và thậm chí đã yêu và có người đáp lại tình yêu của mình. Cho đến giây phút cuối cùng, Sparks vẫn trung thành với sự trong sáng, sâu sắc và chân thành trong tình yêu của Landon và Jamie. Họ yêu nhau và cùng nhau đối mặt với tất cả, cùng nhau sẻ chia những giây phút ngắn ngủi đang trôi, cùng nhau khiến tình yêu của cả hai tỏa sáng và lan tỏa xung quanh. Ko phải kiểu chia tay trốn chạy để không làm khổ nhau, không phải kiểu đau đớn vật vã lấy nước mắt rẻ tiền trong phim Hàn quốc, tình yêu đó tỏa sáng cho đến giây phút cuối cùng.

Những gì Jamie đã làm mãi mãi tồn tại và trở thành một phần của những người xung quanh cô. Những đứa trẻ mồ côi mãi mãi nhớ về một thiên thần đả đến thăm và đọc cho chúng nghe hàng tháng, cha Sullivan nhờ Jamie mà cởi lòng mình, trút bỏ thành kiến lâu đời ông dành cho gia đình Carter, nhờ Jamie mà Landon và cha mình trở nên gần gũi, tự hào về nhau, cùng nhau sẽ chia quãng thời gian trong tương lai chứ không còn mãi nhìn về quá khứ. Jamie khiến cho những đứa bạn khác trưởng thành hơn, biết quan tâm đến xung quanh nhiều hơn và trên tất cả, tình yêu của Jamie mãi mãi tồn tại và nâng bước Landon trên con đường đời, kể cả sau khi cô không còn bên cạnh nữa. Landon ngày hôm nay và sau này là do Jamie tạo nên, bằng một tình yêu và niềm tin vô bờ của mình. Đau buồn là không tránh khỏi, nhưng những kỉ niệm ngọt ngào sẽ còn lại mãi mãi, trở thành một phần của cuộc sống người ở lại, khiến cho khi người ta nhớ đến nó sẽ cười và sẽ khóc trong niềm hạnh phúc ngọt ngào. Đến tận giây phút cuố cùng, Jamie vẫn là một thiên thần đã sống một cuộc đời trọn vẹn, đủ đầy, không có gì hối tiếc.

Bạn sống bao lâu không quan trọng mà quan trọng là bạn đã sống như thế nào

Kết thúc của Đoạn đường để nhớ không phải là chia li, mà là đoàn viên, trong nhà thờ, trong lễ cưới của Landon và Jamie, trong khi cô dâu, chú rể, cha xứ, tất cả đều quỳ xuống, họ được kết nối trong tình yêu vô hạn, thứ còn tồn tại mãi mãi không bao giờ phai mờ

Đây là một cuốn sách dễ đọc, bạn không cần quá tinh tế hay sâu sắc để có thể cảm nhận câu chuyện này. Tất cả nhẹ nhàng như một mạch nước len lỏi trong tim, gieo vào lòng bạn một niềm tin vào hạnh phúc đích thực và tình cảm giữa con người với con người. Một câu chuyện đẹp, một tình yêu đẹp được mô tả bằng một lối viết đơn giản và chân thật. Hãy tin Sparks, câu chuyện sẽ khiến bạn cười, rồi khóc, nhưng không phải vì đau thương hay bi lụy, mà vì vẻ đẹp của tình người.

_________________
~ bài viết về Sách:

https://www.nhomcho.com/t25736-sach

Người ăn chay - Han Kang

https://www.nhomcho.com/t37281-sach-noi-nguoi-an-chay-han-kang#434073
LDN

LDN


Back to top Go down

Sách  - Page 45 Empty Re: Sách

Post by LDN Sun Feb 19, 2023 6:27 pm

Lựa chọn của trái tim (The Choice) – Nicholas Sparks

blue minded girl - octoberserenade

Tình yêu luôn là một bí ẩn diệu kì với tất cả chúng ta, những sinh vật đang sống.

Hoặc ít nhất là đối với những trang sách của Nicholas Sparks.

Con người khao khát tình yêu, không ngừng kiếm tìm tình yêu.

Nhưng, tình yêu thực sự đến từ đâu? Không ai biết.

Where does love come from? True love? Nobody knows.

Thật không biết diễn tả ra sao cảm xúc của mình khi đang viết những dòng này nữa. Xúc động, bồi hồi? Chẳng biết nữa. Hai mươi mùa xuân xanh chưa mảnh “true love” nào vắt vai nhưng lần nào xem phim chuyển thể từ tác phẩm của Nicholas Sparks cũng khóc, chẳng ít thì nhiều. Lúc đọc truyện thì chưa nói, nhưng lên phim chân thực quá, cảm tưởng như từng câu từng chữ từng hình ảnh từng cảm xúc từng nhịp đập trái tim cứ hiện lên hết trước mắt mình vậy 😦 .

Lần này không phải The Notebook, không phải A Walk to Remember, không phải The longest ride, không phải Dear John, không phải Safe Haven, cũng không phải The best in me, mà là The Choice.

Vẫn luôn là Nicholas Sparks chiếm trọn tình cảm của một con (đã hết) bé sến súa như mình.

The Choice. Nhã Nam đã xuất bản cuốn này với cái tên Lựa chọn của trái tim. Thực ra quyển này mình đọc ebook cũng khá lâu rồi, chứ không mua sách về. Tối nay lượn lờ mạng mẽo, mới phát hiện ra phim mới phát hành, thế là xem ngay tắp lự 😦 . Xem xong rồi thì ám ảnh điên loạn như này đây.

Trong một thị trấn nhỏ ven biển vùng Bắc Carolina, dường như Travis Parker đã có mọi thứ một người đàn ông mong muốn: công việc tốt, những người bạn hay, một ngôi nhà nhìn ra biển, một cuộc sống tự do phóng khoáng…

Mọi chuyện vẫn như thế cho đến khi anh gặp Gabby Holland, cô gái tóc đỏ quyến rũ mới chuyển đến sống cạnh nhà anh. Gabby đang yêu một người đàn ông khác. Nhưng họ không thể ngăn nổi sự thu hút về nhau. Travis đã khiến cô cảm thấy những điều khác biệt. Và họ cùng nhau bước vào ngưỡng cửa một cuộc hành trình mà họ chưa từng ngờ tới, kéo dài tới 11 năm sau, khi cuộc sống của Gabby ở bên bờ vực thẳm và Travis phải đưa ra lựa chọn sinh tử của mình.

Nhẹ nhàng và làm cảm động sâu xa, cuốn sách của Nicholas Spark là câu chuyện đẹp giản dị xoay quanh những năm tháng từ tình yêu đến cuộc sống hôn nhân trong đời những con người trẻ tuổi, để rồi hơn một lần đặt chúng ta đối diện trước những câu hỏi khó khăn về tình cảm, hy vọng và sinh mệnh: Ta nên đi xa tới đâu nhân danh tình yêu? Chỉ riêng hy vọng thôi có đủ để kéo dài một sự sống?

– Theo Nhã Nam

“Một tác phẩm khiếm tim ta tan nát” – Life

“Một cái kết thật bất ngờ” – The New York Times Book Review

“Nicholas Sparks là một trong những nhà văn nổi tiếng nhất cả trong và ngoài nước Mỹ vì một lý do dễ hiểu: Ông viết những câu chuyện cho thấy niềm khao khát điều quý giá nhất mà con người sở hữu: tình yêu” – Mobile Register

Một motif truyện quen thuộc, nhưng khi đọc lại không hề cảm thấy nhàm chán. Bởi cái tài, cái hay của Nicholas chính là diễn tả nội tâm và cảm xúc của các tuyến nhân vật.

Vẫn tại vùng quê Carolina quen thuộc, Travis Parker gặp Gabby Holland – cô hàng xóm mới. Gabby đã có người yêu. Travis có cuộc sống tự do. Không ai ngăn cấm họ yêu nhau. Và rồi, hai người đã cùng bước vào một cuộc hành trình, với hành trang duy nhất là tình yêu. Có thể bạn sẽ nghĩ Gabby không nên làm như vậy. Nhưng biết sao được, tình yêu thực sự luôn đến mà không báo trước. Travis yêu say đắm. Gabby đắm say. Nửa đầu cuốn truyện cuồng nhiệt và vui tươi. Khoảnh khắc hai người bên nhau, bạn bất giác thấy rằng mình đang tự mỉm cười với chính mình khi đang cầm cuốn sách trên tay hay ngồi trước màn ảnh nhỏ. Nhưng rồi, bạn có thể sẽ khóc (giống như mình) khi chạm đến nửa còn lại cuốn sách. Travis không muốn mất Gabby, nhưng anh cũng không muốn cô phải chịu bất cứ đau đớn nào thêm trên giường bệnh. Chắc chắn rằng, Gabby cũng không bao giờ muốn rời xa Travis. Tiếc nuối, day dứt, ân hận, tuyệt vọng. Bóng tối của cái chết như bủa vây. Từng giây từng phút trôi qua nặng nề. Mọi thứ như vượt qua sức chịu đựng. Họ phải lựa chọn. Trái tim họ phải lựa chọn.

Ban đầu, đọc đến đây, mình cứ nghĩ, cuốn sách này sẽ có kết cục giống như những tác phẩm khác của Nicholas – một sad ending không hẳn là sad ending, buồn và ám ảnh, nhưng chứa đầy những tâm niệm, những ý vị sâu xa về cuộc sống, về tình yêu. Tuy nhiên, cuốn sách này lại là một sự khác biệt của Nicholas. Cái kết thực sự bất ngờ, điều kì diệu đã xảy ra.

the-choice movie
Ta nên đi xa tới đâu nhân danh tình yêu? Chỉ riêng hy vọng thôi có đủ để kéo dài một sự sống?

Đáp án ở đây là có thể. Ít nhất Nicholas đã cho chúng ta thấy sức mạnh diệu kì của hi vọng. Travis đã lựa chọn đúng, trái tim đã lựa chọn đúng, và Gabby đã trở về từ cõi chết.

“Gabby?” anh lặp lại, gần như hoài nghi.

“Anh đã ở đâu?” cô hỏi. “Em không biết anh đã ở đâu”.

“Giờ anh ở đây”.

Thật hiếm thấy một happy ending trọn vẹn của Nicholas. Ông đã đưa người đọc chạm tới đủ mọi cung bậc cảm xúc. Từ vui đến buồn, rồi vỡ òa trong cảm xúc.

Có những cuốn sách để lại dư âm làm người đọc cảm thấy vui vẻ, hoặc đau buồn nhưng cũng có những tác phẩm lại làm cho người đọc phải luôn trăn trở suy nghĩ về nó, và The Choice chính là một tác phẩm như thế. Suy nghĩ về tình yêu, về cuộc sống, về những sự lựa chọn. Liệu rằng, lựa chọn mà bản thân ta quyết định có phải là một hướng đi đúng? Liệu rằng, trái tim ta có ủng hộ những sự chọn lựa đó? Liệu rằng, chúng ta sẽ hối hận? Liệu rằng, chúng ta có vì những điều chúng ta muốn mà bỏ qua những điều chúng ta cần?…

Cuối cùng, kết lại, The Choice là một trong hai quyển mình thích nhất của Nicholas Sparks, cùng với The Notebook (mặc dù cuối cùng Noah và Allie cũng ra đi, nhưng họ ra đi cùng nhau, đến cuối đời vẫn nắm tay thật chặt, nên với mình đây là happy ending. Không có gì sống mãi, tình yêu cũng vậy, họ đã chọn cái chết cùng nhau, đó mới là điểm mấu chốt 🙂 ).

Chuyển sang màn ảnh nhỏ, phim có một số điểm nhỏ khác truyện, nhưng không đáng kể. Tổng thể thì mình thực sự rất rất rất hài lòng về việc chuyển thể từ truyện ra. Giống như mình đã nói ở trên, mọi thứ đều hiện lên rất chân thực, đi từ tưởng tượng ra hình ảnh thật. Cảnh quay của phim cũng đẹp như thiên đường, nhất là “hòn đảo” của riêng Travis, ngôi nhà trông ra biển, con thuyền màu trắng, bóng nước về đêm, ánh trăng và những vì tinh tú cùng ngôi nhà chuông gió ốc biển. Thực sự đẹp đến mê hồn ý 😦 . Cặp diễn viên chính đúng như mong muốn, đặc biệt là nam chính, đẹp trai lãng tử mà chất giọng đúng kiểu mình thích (trầm trầm ấm ấm ý). Đoạn anh ý khóc bên giường bệnh của Gabby mà cảm tưởng muốn lao vào màn hình khóc cùng huhu

(mình yêu cún cực kì, mà phim này toàn cún đẹp, càng thích xoxo; con lợn đang nằm kia nom yêu dã man T^T)

p.s: Hôm trước có đứa bạn hỏi tại sao mình hay đọc sách của Nhã Nam (tủ toàn sách Nhã Nam, hồi trước hay la cà Đỗ Quang, giờ thì Chùa Láng cho gần trường) 🙂 . Có lẽ do mình theo chủ nghĩa tôn thờ cái đẹp, mà bìa của Nhã Nam và hiệu sách Nhã Nam thường rất đẹp 🙂 . Tuy Nhã Nam biên tập hay dính lỗi (bạn mình bảo thế) nhưng với một đứa như mình nghìn năm đọc sách mới phát hiện ra thừa một dấu phẩy như mình nên không sao hết. Hơn nữa theo mình thì Nhã Nam chọn lọc đầu sách để xuất bản rất có tâm, bản dịch cũng chất lượng hơn hẳn một số nơi 🙂 . Túm cái váy lại là cứ đẹp là tui ưng 🙂 .

_________________
~ bài viết về Sách:

https://www.nhomcho.com/t25736-sach

Người ăn chay - Han Kang

https://www.nhomcho.com/t37281-sach-noi-nguoi-an-chay-han-kang#434073
LDN

LDN


Back to top Go down

Sách  - Page 45 Empty Re: Sách

Post by LDN Sat Feb 25, 2023 3:55 pm

Review sách 

Căn Phòng Của Riêng Ta – Virginia Woolf

Căn Phòng Của Riêng Ta tuy không phải là một tác phẩm văn học độc lập mà một quyển tiểu luận „bình văn“ của người khác, nhưng nó xứng đáng được gọi là tác phẩm văn học, vì bản thân tiểu luận này được viết mượt mà hóm hỉnh, thiếu đi sự khô khan, lý tính thường thấy của thể loại tiểu luận. Chính cái thái độ nhẹ tênh của người phụ nữ này khi viết về những quan điểm khinh rẻ phụ nữ quá thường gặp trong một xã hội châu Âu phụ quyền từ thế kỉ 19 trở về trước, đã làm cho một người nóng tính như tôi tức giận, tại sao Virginia có thể bình thản, làm ra vẻ mình đứng ngoài cuộc để nhìn vào thân phận người phụ nữ đến thế? Và cũng chính cái thái độ nhẹ nhàng này khi gập quyển sách lại, lại giải thoát tôi khỏi những hạn chế trong tư duy của tôi trước đó về quyền phụ nữ. Virginia thực sự đã có thể thoát ra khỏi thân xác một người phụ nữ, để chăm chú nghiên cứu những hạn chế và ưu điểm của phụ nữ một cách hết sức công tâm. Tôi biết có nhiều người phụ nữ quanh tôi cần được đọc quyển này, để hiểu cô ấy không cần phải cạo đầu đinh, xăm trổ, mặc quần tụt và kêu gào sự chấp nhận ở mọi nơi cô ấy đến rằng cô có giá trị hơn những gì mà xã hội đã định sẵn cho cô. Khi những người phụ nữ cố gắng uốn mình để trở nên „nam tính“ hơn, vì xã hội coi bóng đá hay thể thao là quan trọng, còn thời trang và việc nói về cảm xúc của bản thân là ủy mị và không đáng kể, họ vẫn tiếp tục để cho những giá trị của nam giới điều khiển mình. Lấy ví dụ về một nhân vật luôn được nhắc đến khi nói về nữ quyền trong văn học: Jane Eyre. Khi cô ấy chua chát và hận thù đàn ông, Virginia cho rằng cô ấy thể hiện sự khổ sở , thừa nhận tư tưởng bị giam cầm và nỗi khiếp sợ trước người đàn ông. Cô ấy khao khát sự công nhận từ họ và đôi khi là thể hiện sự đam mê những người đàn ông đó nữa . Đến đây Virginia đã nói trúng tim đen của một bộ phận ko nhỏ những cô gái ủng hộ nữ quyền hahaha. Tôi không đồng ý hoàn toàn với quan điểm này, sẽ bất khả thi để đạt được sự tiến bộ trong chính trị hay một phong trào đấu tranh cho nhân quyền mà chỉ hoàn toàn dùng sự mềm mỏng, nhưng có thể hiểu rằng Virginia đang nói về việc tách rời nữ quyền và văn học để có một tâm trí sáng tác sáng suốt, cách nhìn này có thể áp dụng ở rất nhiều lĩnh vực, quan trọng là đừng để nữ quyền trở thành một cái „gánh nặng“ trên lưng, và vác nó theo mọi lúc mọi nơi. Dù vậy nó vẫn là một tác phẩm nữ quyền rất riêng và „thoát ra khỏi những sáo mòn của nữ quyền“. Chúng ta nợ những người phụ nữ như Virginia, nợ tất cả những người phụ nữ đã hi sinh cuộc đời của họ để đấu tranh cho chúng ta trong hàng thế kỉ, nhất là ở thập niên 60- 70. Dù rằng phụ nữ châu Á , phụ nữ da màu chưa được hưởng sự tự do ấy nhưng cách xã hội hôm nay đối xử với con người thực sự đã tốt đẹp hơn xưa.

Căn phòng của riêng ta
Một quyển sách tưởng là mềm mỏng đấy nhưng đọc xong mới thấy sự chua cay hơn thua với đàn ông của nó là rất thâm sâu. Sự mềm mỏng này làm tôi nổi da gà vì nó có thể giải thích theo kiểu: sự lịch sự ăn sâu vào máu của người Anh.

Đối với Virginia, tiền với phụ nữ nói riêng và với những người viết nói chung rất quan trọng. Nó đem đến sự tự do ý chí, và chẳng có sự chỉ tự do thể xác đơn thuần nào sinh ra được một tác phẩm văn học vĩ đại. Tất cả phải nhờ có tiền và vật chất. Quay ra khỏi chuyện nữ quyền, một quan sát khác của Virginia còn làm tôi vỗ đùi to hơn: Cái mạng nhện của Virginia. Văn học, ở đây sẽ nói rộng ra là tất cả các sản phẩm của trí tưởng tượng, là một cái mạng nhện của đời sống mà người ta tưởng nó chỉ bám hờ vào đời sống, đôi khi không nhận ra sự tồn tại của nó. Nhưng chúng được tạo ra từ những khốn khổ của con người và những nỗi đau thực tế của họ. Chúng ảnh hưởng lên tư tưởng, chất lượng cuộc sống và sức khỏe chúng ta như những cái mạng nhện trong nhà, cứ quét đi rồi sẽ lại bám vào. Điều đó nói lên, khi người ta đặt nhiều tầm quan trọng vào những sản phẩm của trí tưởng tượng không phải lúc nào cũng là do họ chạy theo cách sống phù phiếm.

Những quan sát cũng rất mới mẻ khác của Virginia về những xu hướng tình dục của trí óc : Có những tác giả nữ viết với trí óc hoàn toàn vô tính, hoặc lưỡng tính, hoặc trí óc của người đồng tính nữ, tức là rất yêu phụ nữ. Một người sáng tạo muốn một tác phẩm toàn diện theo Virginia phải có được một bộ óc siêu việt mà sử dụng , hòa quyện được sự nam tính và nữ tính của trí óc mình để truyền đạt trọn vẹn tư tưởng và trải nghiệm của họ. Mỗi người phụ nữ phải sử dụng phần nam tính trong bộ óc của mình và cả đàn ông cũng vậy: suy nghĩ bằng cả bộ óc nữ tính. Điều này không chỉ áp dụng trong văn học mà rất cần thiết cho sự hòa hợp giữa chúng ta.

Anh Nguyen review


Last edited by LDN on Sat Feb 25, 2023 4:01 pm; edited 1 time in total

_________________
~ bài viết về Sách:

https://www.nhomcho.com/t25736-sach

Người ăn chay - Han Kang

https://www.nhomcho.com/t37281-sach-noi-nguoi-an-chay-han-kang#434073
LDN

LDN


Back to top Go down

Sách  - Page 45 Empty Re: Sách

Post by LDN Sat Feb 25, 2023 4:00 pm

Virginia Woolf, Bà Dalloway (trích)

Trần Nguyên - blog.zzzreview

Năm 1915, Virginia Woolf đã viết về một hiện tượng kỳ lạ diễn ra ở tất cả các tác phẩm nghệ thuật thực thụ. Các tác phẩm của một số nhà văn nhất định dường như thay đổi sau mỗi lần đọc (lúc bấy giờ bà đang nói đến Charlotte Brontë). Cốt truyện của những tác phẩm đó có thể đã thân quen nhưng những giác ngộ về cảm xúc đằng sau chúng lại thay đổi. Những tình tiết từng bị chúng ta bỏ qua, vì cho rằng chúng không quan trọng, giờ đây lại bừng lên những ý nghĩa mới, như thể thời gian là nguyên liệu còn thiếu để chúng ta có thể hiểu chúng. Woolf tiếp tục miêu tả về những tác phẩm mà bà đã tìm đọc hết lần này đến lần khác như sau:

Qua mỗi lần đọc, người ta lại nhận thấy một số thay đổi ở chúng, như thể nhựa sống đang tuôn tràn trong từng chiếc lá dệt nên những tác phẩm ấy, và nhờ những nhánh cây cùng bầu trời mà chúng đã có được sức mạnh thay hình đổi dạng, mùa này sang mùa khác. Để ghi chép lại ấn tượng của chúng ta về Hamlet khi đọc lại nó nhiều năm sau cũng chẳng khác gì ghi lại cuốn hồi ký của chính chúng ta, vì khi chúng ta hiểu nhiều hơn về cuộc sống thì những nhận định của Shakespeare cũng theo đó mà gia tăng.

Với tôi, Bà Dalloway chính là một trong những tác phẩm đó, một cuốn sách mà tôi đã dùng để ghi chép lại mọi biến cố và mọi thay đổi trong cuộc sống của chính mình theo thời gian. Mỗi lần đọc là một lần tôi bàng hoàng trước những liên tưởng trên từng trang giấy, nhưng chúng luôn là những liên tưởng mới, không bao giờ là những liên tưởng tôi hằng nhớ. Một chi tiết nhỏ tôi đã quên bỗng lại hiện lên rõ mồn một, và cảm xúc lúc nào cũng như thể mình đã lướt qua một thứ từng ở ngay trước mắt.

Bởi Bà Dalloway là một cuốn sách kỳ lạ đến không tưởng và sâu rộng đến phi thường. Những gì bạn đọc được ở phần tóm tắt truyện sẽ không thể chuẩn bị bạn cho tầng tầng lớp lớp những ẩn ý thâm sâu mà nó chứa đựng. Thậm chí, trên bề mặt, cuốn sách này có vẻ tẻ nhạt đến đáng ngờ. Truyện kể về một ngày duy nhất của tháng Sáu, từ góc nhìn của nhiều nhân vật. Đó là năm 1923. Thế chiến thứ nhất đã kết thúc, nhưng dư chấn mà nó để lại vẫn lảng vảng trên đầu toàn thể nước Anh. Trên khu phố sang trọng của thành phố London, một người phụ nữ đang chuẩn bị cho một bữa tiệc. Bà ra ngoài để mua hoa. Người đàn ông bà suýt đã kết hôn bỗng đến thăm bà. Bà bị một người quen làm cho tủi nhục. Bà nhớ đến nàng thiếu nữ đầy quyến rũ bà từng hôn. Rồi sau đó, những vị khách lũ lượt kéo đến bữa tiệc ở nhà bà. Giữa tất cả những chuyện ấy, bà đã nghe tin về cái chết thảm khốc của một người xa lạ. Và xen giữa những điểm chính khiêm tốn này, Clarissa Dalloway đã tản bộ khắp London, nằm xuống nghỉ ngơi, và để ý thấy tiếng chuông của Big Ben đang điểm hết giờ này đến giờ khác.

Nhưng đợi đã, tôi đã bỏ sót tất cả mọi thứ rồi. Để tôi nói lại từ đầu nhé.

Lần đầu tiên tôi đọc Virginia Woolf là vì những lý do không liên quan đến văn chương. Tôi đã biết rằng bà ấy bị điên. Tôi muốn biết chính xác là bị điên như thế nào. Mùa thu năm ấy tôi đã bị bóng đen bao phủ. Điểm cân bằng trong cuộc sống của tôi bỗng trật đi. Dường như tôi không còn cần giấc ngủ nữa. Đầu óc tôi cứ quay cuồng và ong ong. Mọi thứ dường như đang gắn chặt với nhau, nhưng bằng những cách mà tôi không dám tìm cách để giải thích. Lúc ấy, tôi đang mười bảy tuổi, hoặc có lẽ là mười tám. Tôi đang làm ca sáng ở một cửa hàng bánh, và thường đi xe đạp đến chỗ làm trước khi trời hửng sáng, bóng tối khẽ khàng và ẩn dật chạy qua tôi. Tại sao mày lại khóc một cách vô duyên cớ? tôi vẫn thường nghĩ, đưa tay xoa mặt.

Tôi đã ngờ ngợ rằng mình nên nói với ai đó về những tiếng vo ve và những lần bật khóc, nhưng tôi không đủ can đảm để làm vậy. Thay vào đó, tôi đã đến thư viện ở trường vào một buổi tối nọ và tìm những cuốn sách mà tôi nghĩ sẽ cho tôi manh mối về những điều đang đợi tôi phía trước. Bà Dalloway là một trong số đó. Trước khi ngồi xuống đọc nó một cách tử tế, tôi đã ngẫu nhiên lật từng trang sách, và dòng chữ này đã kỳ bí hiện ra trước mắt tôi: “Cả thế giới rúng động, run rẩy, và đe dọa sẽ bùng cháy.”

Tôi có thể cảm thấy sự cô đơn đang khẽ khàng thoái lui trong lúc đọc dòng chữ ấy.

Tôi lật ngược đến đoạn giới thiệu về Septimus Smith, một cựu chiến binh bị chấn động tâm lý, người đang trôi nổi giữa thế gian, người mà Woolf đã gửi gắm rất nhiều sự cuồng điên của chính mình. Ở cảnh đầu tiên, Septimus đã đứng trên cùng con phố với Bà Dalloway. Họ không biết nhau (và sẽ không bao giờ gặp mặt), nhưng, trong khoảnh khắc ấy, họ đã gắn kết với nhau, cả hai đều giật mình vì tiếng động cơ xe hơi. Đây là ấn tượng đầu tiên của chúng ta về nhân vật này:
 
Septimus Warren Smith, khoảng ba mươi tuổi, mặt nhợt nhạt, mũi khoằm, đi giày nâu và mặc chiếc áo khoác tả tơi, với cặp mắt màu hạt dẻ đầy e ngại khiến những người hoàn toàn xa lạ cũng phải e ngại theo. Thế giới đã vung roi; nó sẽ quất xuống đâu?

Thế giới đã vung roi; nó sẽ quất xuống đâu? Phải, câu này. Chính là câu này, tôi đã nghĩ. Tôi đọc từ đầu cuốn sách và nhận thấy bóng tối đang bao phủ Septimus bị dệt ra thành những sợi chỉ trần thuật của những nhân vật khác, những người mà tôi không có hứng thú. Tất cả những người lớn tuổi ấy đang nói về nhà cửa và những bữa tiệc và những chiếc mũ – họ thì có liên quan gì đến tôi? Tôi lướt qua những phân đoạn ấy, thỉnh thoảng để ý cách hành văn tuyệt mỹ, rồi đọc vội đến những đoạn về Septimus. Những suy nghĩ của anh ta dù buồn đến khôn tả nhưng lại tuyệt trần trong mắt tôi. Tôi nằm thu lu trong chiếc chăn cũ và đọc suốt đêm, hy vọng anh ta sẽ không phải chịu một cái kết bi kịch.

Tôi đã không đọc lại Bà Dalloway cho đến khi đang ở tuổi ba mươi, lúc ấy tôi đang đi trên một hành trình khác. Tôi là vợ và là mẹ của một đứa con nhỏ, và sau nhiều năm sống độc thân, tôi bỗng thấy mình sa lầy vào cuộc sống gia đình. Những ngày ở nhà với cô con gái nhỏ của tôi đã đầy rẫy những cảm xúc nhưng không có lấy dù chỉ một giai thoại nào. Tôi nổi hứng viết một cuốn tiểu thuyết về cảm giác này, nhưng lại sợ nó không hay, sợ nó quá tầm thường. Trước khi sinh, tôi đã định sẽ viết nhật ký về những năm đầu nuôi con. Tôi đã hình dung nó sẽ như một cuốn hồ sơ. Một mặt sẽ là dòng chữ “Ở nhà” và mặt kia là “Thế giới bên ngoài”.

Một người bạn là nhà thơ của tôi đã đặt in những chiếc tem có ghi những dòng chữ ấy và tặng cho tôi ngay sau khi tôi sinh. Nhưng chỉ sau một tháng, tôi đã từ bỏ ý định ấy. Tôi ghét phải nhìn thấy những khoảng trống nơi sẽ là ấn tượng của tôi về cuộc sống bên ngoài. Đó là tháng Hai, bão tuyết đang hoành hành, và tôi đã ngồi ru rú trong nhà với đứa con nhỏ hết ngày này qua ngày khác. Nhưng tôi vẫn tự hỏi sẽ phải làm thế nào, sẽ phải gỡ bỏ tấm bình phong đang chắn giữa Ở nhà và Thế giới bên ngoài như thế nào. Một cuốn tiểu thuyết mang tính triết học xoay quanh cuộc sống gia đình sẽ như thế nào? Thật ngớ ngẩn vì tôi đã không nghĩ đến Bà Dalloway, thứ mà tôi chỉ nhớ là một cuốn sách về sự cuồng điên. Nhưng rồi một ngày nọ tôi đã đọc lại bài tiểu luận “Tiểu thuyết hiện đại” của Woolf, viết năm 1919. Nó là một dạng tuyên ngôn, và tôi thấy nó nhắm thẳng đến tôi (sáu năm sau, bà đã vận dụng rất nhiều những ý tưởng này khi viết Bà Dalloway).

Hãy để chúng ta ghi chép lại những hạt nguyên tử trong lúc chúng rơi xuống tâm trí của chúng ta, theo thứ tự rơi của chúng, để chúng ta lần theo những quy luật ấy, dù bề ngoài chúng có vẻ rời rạc và phân cách, nhưng từng hạt và từng biến cố lại có ý nghĩa riêng trong nhận thức. Để chúng ta không xem nhẹ sự thật rằng cuộc sống vẹn đầy hơn trong những điều thường được cho là lớn, khi so với những điều thường được cho là nhỏ.

Tôi thích ý tưởng về việc ghi chép lại những hạt nguyên tử trong lúc chúng đang rơi, cảm nhận từng hạt, dù chúng có vẻ nhỏ nhặt đến nhường nào chăng nữa. Quan điểm của Woolf nghe có vẻ rất thần bí trong mắt tôi. Nhiều truyền thống thần bí khác cũng dạy rằng sự khác biệt giữa những điều vụn vặt và những điều lớn lao là không rõ rệt: khi chúng ta thực sự tỉnh thức, những khác biệt này sẽ trở nên mơ hồ.

Một khi tôi bắt đầu để ý đến ý tưởng đó, tôi nhận thấy sự dung hòa tỉ lệ này xuất hiện ở khắp nơi trong chủ nghĩa hiện đại. Robert Walser đã viết rằng sự kỳ tài của Cézanne nằm ở “việc hòa quyện những điều lớn và những điều nhỏ vào với nhau”. Và Picasso đã nói, “Người họa sỹ là bình chứa những cảm xúc đến từ vạn vật: từ bầu trời, mặt đất, từ một mẩu giấy, từ một hình dạng nhất thời, từ cái mạng nhện. Đó là lý do chúng ta không nên phân biệt việc này với việc kia.”

Nhưng đối với tôi, sự cân bằng căn bản về cao và thấp này đã thể hiện một cách thú vị nhất trong Bà Dalloway. Tôi đã coi nó như mô hình cho cuốn tiểu thuyết về cuộc sống gia đình mà tôi hy vọng sẽ có thể viết. Sự tài tình trong câu chữ của Woolf khác xa so với lối viết giản dị, cục mịch của tôi, nhưng sự chuyển dịch trong dòng ý thức, tầm quan trọng bất biến của những điều nửa hiện nửa ẩn, của cảm giác ẩn sâu trong từng câu chữ, của niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống gia đình lại tương quan. Lần này, tôi ít bận tâm hơn tới Septimus và những đoạn độc thoại lớn lao của anh ta về bản chất con người và cái chết. Thay vào đó, tôi thèm khát những dấu hiệu của sự sống. Lần này, tôi lởn vởn quanh niềm vui của Clarissa khi chứng kiến những điều bất chợt cắt qua đường đi của bà: những cô gái đang cười nói dắt “những con chó lông xù đến lố bịch đi dạo”; “những quả phụ phu nhân già kín tiếng đang phóng ra phố trên chiếc ô tô của mình để đi làm những công chuyện bí ẩn”; và “những con vịt đang hân hoan bơi chậm rãi” trong hồ. Lần này, tôi có hứng thú với những người già đang bàn về nhà cửa và những bữa tiệc (dù những chiếc mũ vẫn khiến tôi dửng dưng). Tôi tự hỏi, trong lúc đẩy cô con gái trên xích đu hay đứng mua những dẻ sườn lợn hoặc đếm tiền thối ở cửa hàng tạp hóa, rằng, Đợi đã, chính xác thì bản chất của khoảnh khắc này là gì? Hay, nói ngắn gọn là, Virginia Woolf sẽ làm gì?

Và giờ, sau mười lăm năm, tôi lại thấy mình đang nhởn nhơ trên mảnh đất cảm xúc của cuốn tiểu thuyết này. Điều khôi hài là, tôi đã gần bằng tuổi Bà Dalloway, người “chỉ vừa bước sang tuổi năm hai”. Tôi thấy mình bớt kinh ngạc hơn trước hiểu biết sâu sắc của cuốn sách mà trầm trồ hơn trước sự phức tạp trong ngôn ngữ và hình thái của nó. Tôi không ngừng nghĩ đến sự uyển chuyển trong câu chữ của Woolf, trong cách nó phóng thẳng lên trời cao, để lại những tia sáng của cảm xúc đằng sau. Tôi không ngừng nghĩ đến cách bà sử dụng những dấu gạch ngang, dấu chấm phẩy, hoặc dấu ngoặc đơn một cách tài tình, ảo diệu, và tinh tế để nắm bắt những bước ngập ngừng của cảm xúc được chuyển thành suy nghĩ. Nhưng dĩ nhiên vẫn còn những khoái cảm khi đọc những quan điểm sâu sắc trên từng trang giấy và tự hỏi liệu chúng có áp dụng cho trường hợp của tôi hay không.

Lần này, tôi râm ran vì đoạn người tình cũ của Clarissa, Peter Walsh, miêu tả cách tuổi già đã thay đổi ông như thế nào. Ông ấy nói về sự nhẹ nhõm khi đã thoái lui khỏi nỗi ám ảnh của những đam mê tuổi trẻ:
 
Đó là lời tự thú kinh hoàng (ông lại đội mũ lên), nhưng giờ, ở tuổi năm mươi ba, chẳng mấy khi người ta cần đến người khác nữa. Bản thân cuộc sống, từng giây từng phút, từng giọt của nó, ở đây, trong khoảnh khắc này, tại chốn này, trong ánh mặt trời, giữa công viên Regent, là đã đủ. Thậm chí còn quá nhiều. Cả cuộc đời là quá ngắn, khi giờ đây người ta đã đạt được khả năng này, để khơi dậy trọn vẹn hương vị, để chiết tách từng gam lạc thú, từng sắc thái của ý nghĩa; cả hai người bọn họ đã vững vàng hơn rất nhiều so với họ đã từng, đã bớt bận lòng đi rất nhiều.

Đã bớt bận lòng đi rất nhiều! Năm nay tôi sẽ bước sang tuổi năm hai, và câu này đã đâm mạnh vào tôi. Có lẽ bởi, cũng như Clarissa, chưa bao giờ tôi giỏi chuyện tách biệt mọi thứ. Đã có lần tôi thấy mối quan hệ của mình và những vướng bận được miêu tả cực kỳ cô đọng qua hai dòng của một truyện ngắn do Gary Lutz viết. “Anh có đang vướng bận với ai không?”, có người đã hỏi nhân vật ấy. “Với tất cả mọi người”, anh ta đã trả lời. Đối với tôi, bớt bận lòng là một kết cục khủng khiếp, dù Peter Walsh đã nói về nó trong vẻ bình thản, như thể đó là một việc dễ chịu lắm. Nhưng làm sao việc rút khỏi thế giới ồn ào, đầy rẫy con người này lại là việc dễ chịu? Woolf có vẻ đã ngụ ý rằng nguyện vọng được tách mình ra khỏi mọi thứ xung quanh này diễn ra một cách chậm rãi, gần như không thể nhận thấy, khi bạn già hơn – cho đến một ngày bạn thấy mình để ý tới những cánh hoa thay vì người đang cầm bó hoa ấy. Tôi muốn được nghĩ rằng bà đã sai về điều đó, rằng chỉ riêng lần này, những quan điểm sâu sắc của bà sẽ không áp dụng cho trường hợp của tôi (Rồi tôi lại nhớ, chỉ một đoạn trước, tôi đã không lưu tâm đến những nhân vật nổi trội của Bà Dalloway mà đến sự tinh diệu trong cách dùng những dấu gạch ngang, trong vẻ đẹp của những dấu chấm phẩy, và sự duyên dáng trong cách dùng những dấu ngoặc đơn).

Jenny Offill (Mrs. Dalloway, Penguin Books)

Bà Dalloway nói sẽ tự đi mua hoa.

Vì Lucy đã có đủ việc để làm. Cửa sẽ được tháo khỏi bản lề; toán thợ của Rumpelmayer đang đến. Và rồi, bà Clarissa Dalloway nghĩ, một buổi sáng tuyệt vời – trong lành như thể được ban cho lũ trẻ trên bãi biển.

Thật sảng khoái! Thật hân hoan! Vì dường như đối với bà lúc nào cũng vậy, khi, những cái bản lề rít khẽ, như bà đang nghe thấy, bà đã mở toang khung cửa sổ kiểu Pháp và ném mình vào tiết trời thoáng đãng của Bourton. Tươi tắn làm sao, êm ái làm sao, dĩ nhiên là thanh bình hơn lúc này, tiết trời sớm mai; như tiếng vỗ của một con sóng; như nụ hôn của một con sóng; lạnh và buốt nhưng khoan thai (đối với một thiếu nữ tuổi mười tám như bà thuở ấy), như tâm trạng của bà ngày ấy, đứng bên khung cửa sổ đang để ngỏ, ngờ ngợ rằng một chuyện khủng khiếp sắp xảy đến; nhìn vào những luống hoa, vào rặng cây nơi những đám khói đang ngoằn ngoèo uốn lượn và những con quạ đen mũi trọc đang bay lên, sà xuống; bà đứng đó và nhìn cho đến khi Peter Walsh nói, “Đang suy tư giữa luống rau hả?” – có phải vậy không nhỉ? – “Anh thì thích con người hơn súp lơ” – có phải vậy không nhỉ? Hẳn ông đã nói những điều ấy trong bữa sáng của một ngày nào đó khi bà bước ra ngoài sân – Peter Walsh. Một ngày của tháng Sáu hoặc tháng Bảy, ông sẽ trở về từ Ấn Độ, bà đã quên mất tháng nào, vì những lá thư của ông tẻ nhạt đến kinh hoàng; những câu nói của ông mới là thứ khiến người ta phải nhớ; đôi mắt của ông, con dao bỏ túi của ông, nụ cười của ông, tính cáu bẳn của ông và, khi hàng triệu điều đã tan biến không còn lại chút dấu vết – thật kỳ lạ làm sao! – một vài câu nói như những lời về bắp cải này.

Bà khẽ khựng người bên vệ đường, đợi cho chiếc xe tải nhỏ của Durtnall đi qua. Scrope Purvis nghĩ bà là một người phụ nữ quyến rũ (ông biết bà như người ta biết về hàng xóm sống cạnh mình ở Westminster); ở bà có chút dáng vẻ của một con chim, một con chim giẻ cùi, màu xanh lam, hoạt bát, dù bà đã quá tuổi ngũ tuần, và tóc đã bạc trắng kể từ khi đổ bệnh. Bà đứng đó, không nhìn thấy ông, đợi để băng qua đường, đứng thật thẳng.

Vì đã sống ở Westminster – bao nhiêu năm rồi nhỉ? hơn hai mươi năm, – nên người ta cảm thấy ngay cả khi đang đứng giữa làn giao thông hay đang thức giữa đêm, Clarissa vẫn là một người lạc quan, đặc biệt kín tiếng, hay nghiêm trang; một sự ngập ngừng vô tả; sự bồn chồn (nhưng người ta nói có thể vì tim của bà đã bị ảnh hưởng bởi bệnh cúm) trước khi tháp đồng hồ Big Ben đổ chuông. Kia rồi! Nó đã ngân vang. Đầu tiên là một lời cảnh báo, như nhạc hội; rồi tới giờ, không thể vãn hồi. Những đường tròn u ám tan biến vào không trung. Chúng ta thật là những kẻ xuẩn ngốc, bà nghĩ khi băng qua đường Victoria. Vì chỉ có Chúa mới biết vì sao chúng ta lại yêu nó đến thế, lại nhìn nó như thế, tự vẽ ra nó, dựng nên quanh nó, xô đổ nó, rồi làm mới nó cứ mỗi khoảnh khắc; nhưng ngay cả những người đàn bà nhếch nhác nhất, những người chán nản khổ đau nhất đang ngồi trên bệ cửa (và uống sự suy tàn của mình) cũng làm điều tương tự; bà cảm thấy lạc quan rằng nó sẽ chẳng thể nào bị dẹp bỏ bởi Luật của Nghị viện cũng chính vì nguyên nhân ấy: họ yêu cuộc sống. Trong mắt mọi người, trong từng chuyển động, trong mỗi bước đi nặng nề và khó nhọc; trong tiếng huyên náo và rộn rã; những cỗ xe ngựa, xe hơi, xe buýt, xe tải, những người đeo biển quảng cáo trên người đang lê chân và rảo bước; những dàn nhạc kèn đồng; những chiếc đàn thùng; trong khúc khải hoàn xủng xẻng và tiếng hát cao vút kỳ lạ của những chiếc phi cơ đang bay trên đầu là những điều mà bà yêu mến; cuộc sống; London; khoảnh khắc này của tháng Sáu.

Vì đang là giữa tháng Sáu. Chiến tranh đã kết thúc, ngoại trừ đối với một số người như Bà Foxcroft ở Đại sứ quán đêm qua, người đã cảm thấy tan nát cõi lòng vì cậu thanh niên tuấn tú đã bỏ mạng và giờ thì căn Trang viên cũ phải được chuyển giao cho người em họ; hoặc Phu nhân Bexborough, người đã mở một bữa tiệc bán đồ thiện nguyện, theo lời họ nói, với bức điện tín trong tay, John, đứa con mà bà cưng chiều nhất, đã bị giết; nhưng nó đã kết thúc; tạ ơn Chúa – kết thúc. Đang là tháng Sáu. Vua và Hoàng hậu đang ở Cung điện. Và khắp mọi nơi, dù vẫn còn rất sớm, có tiếng vỗ móng của những con ngựa pony đang phi nước kiệu, tiếng đập của những cây gậy cricket; trên sân Lords, sân Ascot, Ranelagh và tất cả những sân thể thao khác; bọc trong sự mềm mại rối mù của tiết trời buổi sớm xám xanh, mà, khi ngày dần lên, sẽ tháo gỡ, và đậu xuống những luống cỏ cùng những con ngựa pony đang bay nhảy, những cái móng trần của chúng chỉ vừa chạm đất đã lại bật lên, những cậu thanh niên đang xoay người, và những cô gái mặc váy muslin mỏng tang đang cười đùa, những người mà, ngay cả lúc này, dù đã khiêu vũ suốt đêm, đang dắt những con chó lông xù đến lố bịch đi dạo; và ngay cả lúc này, vào giờ này, những quả phụ phu nhân già kín tiếng đang phóng ra phố trên chiếc ô tô của mình để đi làm những công chuyện bí ẩn; và các chủ cửa hàng đang chộn rộn trong cửa tiệm với những viên đá quý và kim cương, với những chiếc trâm cài cũ đáng yêu màu xanh nước biển được làm từ thế kỷ mười tám hòng quyến rũ người Mỹ (nhưng họ sẽ phải tiết kiệm, không thể hấp tấp mua đồ cho Elizabeth được), cả bà cũng yêu nó bằng niềm đam mê ngớ ngẩn và thành thật, được làm một phần của nó, vì cha ông của bà đã từng làm cận thần cho các vua George, cả bà cũng sẽ thắp đèn và đốt nến để tổ chức một bữa tiệc vào chính đêm nay. Nhưng kỳ lạ làm sao, khi bước vào công viên, sự tĩnh lặng; màn sương; tiếng vo ve; những con vịt đang hân hoan bơi chậm rãi; những con bồ nông đang đi lạch bạch; và còn ai có thể đang đi tới, quay lưng lại với tòa nhà Chính phủ, một cách thích đáng nhất, cầm theo hộp công văn có khắc Quốc huy, còn ai khác ngoài Hugh Whitbread; ông bạn cũ Hugh của bà – Hugh đáng kính!

“Chúc buổi sáng tốt lành, Clarissa!” Hugh nói, có phần cường điệu, vì họ đã biết nhau từ thuở bé. “Bà đang đi đâu vậy?”

“Tôi thích đi bộ quanh London”, Bà Dalloway đáp. “Thực đó, thích hơn nhiều so với đi bộ ở miền quê.”

Không may, họ lên thành phố để khám bệnh. Những người khác lên thành phố để ngắm tranh; để xem opera; để đưa các cô con gái đi dạo phố; còn nhà Whitbread lên “để khám bệnh”. Đã không biết bao lần Clarissa đến thăm Evelyn Whitbread trong trạm xá. Có phải Evelyn lại đổ bệnh? Evelyn cảm thấy không được khỏe, Hugh nói, thể hiện qua cái bĩu môi và qua cách ông ưỡn cơ thể được ăn bận một cách hoàn hảo, vẻ khôi ngô choáng ngợp, đầy nam tính của mình (hầu như lúc nào ông cũng ăn bận quá chỉnh tề, nhưng phỏng chừng ông buộc phải làm vậy, vì chức vụ nhỏ ở Cung điện) rằng vợ ông bị bệnh vặt, không có gì nghiêm trọng cả, mà, với tư cách một người bạn cũ, Clarissa Dalloway có thể hiểu, không cần ông phải giải thích cụ thể. Ồ phải, dĩ nhiên bà hiểu; thật phiền toái làm sao; và đồng thời bà cũng ý thức rất rõ, rất kỳ quái về chiếc mũ của mình. Không phải loại mũ phù hợp cho buổi sớm tinh mơ, phải không nhỉ? Vì lúc nào Hugh cũng khiến bà dao động, khi ông sải bước đi tiếp, cường điệu nhấc mũ lên và đảm bảo với bà rằng trông bà chẳng khác gì một thiếu nữ mười tám, và dĩ nhiên ông sẽ đến dự bữa tiệc của bà tối nay, Evelyn nằng nặc đòi đi, chỉ có điều sẽ đến muộn một chút sau khi dự bữa tiệc ở Cung điện mà ông phải đưa một trong những cậu con trai của Jim tới – bà luôn cảm thấy kém cạnh khi đứng gần Hugh; như một cô học trò; nhưng lại gắn bó với ông, phần vì đã quen biết ông tự thuở nào, phần vì bà đánh giá cao Hugh theo cách riêng của ông, dù Richard đã suýt nổi điên vì Hugh, còn Peter Walsh thì, Peter chưa bao giờ tha thứ cho bà vì đã thích Hugh.

Bà vẫn nhớ hết sự vụ này đến sự vụ khác diễn ra ở Bourton – Peter đã nổi khùng; dĩ nhiên Hugh không thể nào sánh được với Peter, nhưng cũng không phải là một kẻ đần độn lạc quan như ông vẫn nói; không chỉ là một con ma-nơ-canh đội tóc giả ở hiệu cắt tóc[1]. Khi bà mẹ già của ông muốn ông từ bỏ thú vui đi săn hoặc đưa bà đến Bath, ông đã làm theo, mà không một lời cự nự; ông thực sự là một người không biết vị kỷ, còn những lời, như Peter đã nói, rằng ông không có trái tim, không có đầu óc, chẳng có gì ngoài tác phong và sự giáo dưỡng của một quý ông người Anh, thì đó chỉ là lối hành xử xấu tính nhất ở Peter thân thương của bà; Hugh có thể khiến người ta không tài nào chịu nổi; ông có thể bất khả khoan dung; nhưng lại đáng yêu để đi dạo cùng trong một buổi sáng như ngày hôm nay.

(Tháng Sáu đã gọi ra từng chiếc lá trên những rặng cây. Các bà mẹ ở khu Pimlico đang cho con bú. Tin tức đang được chuyển từ Hạm đội đến Bộ Hải quân. Dường như phố Arlington và Piccadilly đã mài nóng không khí trong công viên và nâng những cành lá hừng hực bay lên một cách rực rỡ, trên những gợn sóng của sức sống thiêng liêng mà Clarissa yêu mến. Để nhảy múa, để cưỡi đi, bà yêu tất cả những điều ấy).

Vì có vẻ họ đã xa cách suốt nhiều thế kỷ, bà và Peter; bà chưa từng viết thư, còn những lá thư của ông thì khô không khốc; nhưng đột nhiên bà nghĩ, nếu ông đang ở đây với bà, ông sẽ nói gì? – có những ngày, những cảnh tượng đưa ông về với bà một cách bình yên, không còn nỗi cay đắng cũ; mà có lẽ là phần thưởng của việc đã từng quan tâm đến nhau; họ trở lại công viên St. James một buổi sáng dịu dàng – quả thực họ đã. Nhưng Peter – bất chấp ngày có đẹp đến nhường nào, bất chấp những hàng cây và bãi cỏ, bất chấp cô gái nhỏ trong chiếc váy hồng – Peter không bao giờ nhìn thấy những điều ấy. Nếu bà nói, ông sẽ đeo kính và nhìn. Tình trạng của thế giới mới là thứ khiến ông quan tâm. Những áng thơ của Pope và Wagner, bản tính cố hữu của con người, và khiếm khuyết trong linh hồn của chính bà. Cách mà ông đã mắng nhiếc bà! Cách mà họ cãi vã! Bà sẽ cưới một ông thủ tướng[2] và đứng ở đầu cầu thang[3]; ông gọi bà là một nữ chủ nhân hoàn hảo (bà đã khóc ròng trong phòng ngủ vì điều đó), bà có đủ phẩm chất để trở thành một nữ chủ nhân hoàn hảo, ông đã nói.

Nên bà thấy mình vẫn tranh cãi giữa công viên St. James, vẫn khăng khăng rằng bà đã đúng – và quả thực bà đã đúng – khi không lấy ông. Vì trong hôn nhân phải có chút quyền, chút tự chủ giữa hai người sống suốt ngày này qua tháng khác dưới cùng một mái nhà; điều mà Richard đã cho bà, và bà cho ông (Chẳng hạn như sáng nay ông đang ở đâu? Một ủy ban nào đó, bà đã chẳng hỏi). Nhưng với Peter, mọi việc phải được chia sẻ; phải được thảo luận. Và điều ấy thật quá sức chịu đựng, nên khi đứng giữa khu vườn nhỏ bên cạnh đài phun nước ấy, bà phải chia tay với ông, bằng không họ sẽ bị hủy diệt, cả hai người sẽ lụi tàn, bà tin chắc vậy; dù thế, bà vẫn mang trong mình một nỗi thống khổ, một nỗi luyến thương suốt nhiều năm ròng như một mũi tên cắm giữa trái tim; rồi đến khoảnh khắc kinh hoàng khi có người nói với bà trong buổi hòa nhạc rằng ông đã cưới một người phụ nữ mà ông gặp trên tàu đến Ấn Độ! Bà sẽ không bao giờ quên được những điều đó! Ông đã gọi bà là người cả thẹn, lạnh lùng, thiếu trái tim. Bà sẽ không bao giờ hiểu được cách ông yêu thương. Nhưng có lẽ những người đàn bà Ấn Độ kia thì có – những cô nàng xuẩn ngốc mong manh, xinh đẹp, và khờ khạo. Bà đã lãng phí lòng thương hại của mình. Vì ông rất hạnh phúc, ông đã đảm bảo với bà – hoàn toàn hạnh phúc, dù chưa từng làm chỉ một việc mà họ từng mộng tưởng với nhau; cả cuộc đời ông là sự thất bại. Nó vẫn khiến bà nổi giận.

Bà đã đến cửa công viên. Bà đứng đó trong giây lát, nhìn những chiếc xe buýt trên phố Piccadilly.

Giờ bà sẽ không nói với bất kỳ ai trên đời này rằng họ là người như thế này hoặc như thế nọ nữa. Bà thấy mình rất trẻ, đồng thời lại già nua đến không lời nào tả xiết. Bà đã cắt qua mọi thứ như một con dao; đồng thời lại đứng ngoài, nhìn vào. Bà có cảm giác bất diệt, trong lúc ngắm những chiếc taxi, như đang ở tít ngoài khơi và đơn độc; bà luôn cảm thấy rằng phải sống dù chỉ một ngày cũng đã rất, rất nguy hiểm. Chẳng phải bà đã nghĩ mình là một người khôn ngoan, hay khác thường. Bà không tài nào hiểu nổi tại sao mình có thể sống trên đời mà chỉ dựa vào vài mẩu kiến thức vụn vặt do Fraulein Daniels dạy bà. Bà chẳng biết gì; không ngoại ngữ, không lịch sử; dạo này bà hiếm khi đọc sách, ngoại trừ những quyển hồi ký khi đã lên giường ngủ; ấy vậy mà tất cả những điều này lại thấm sâu vào con người bà; những chiếc taxi đang đi qua; và bà sẽ không nói về Peter, bà sẽ không nói về bản thân, tôi thế này, tôi thế kia.

Tài năng duy nhất của bà là thấu hiểu người khác chỉ dựa vào bản năng, bà nghĩ và bước tiếp. Nếu đặt bà vào cùng phòng với một người khác, lưng bà sẽ dựng đứng như một con mèo; hoặc bà sẽ kêu rừ rừ. Bà đã từng nhìn thấy tòa nhà Devonshire, tòa nhà Bath, và tòa nhà có con vẹt cockatoo Trung Quốc cùng thắp sáng; rồi nhớ tới Sylvia, Fred, Sally Seton – những vị chủ nhà đáng kính; những cuộc khiêu vũ xuyên đêm; những cỗ xe ngựa nặng nề chạy qua trên đường đến chợ; những lần lái xe xuyên công viên để về nhà. Bà nhớ có lần đã ném đồng siling xuống hồ Serpentine. Nhưng ai cũng nhớ; thứ bà thích là đây, ở đây, ngay lúc này, trước mặt bà; quý bà mập mạp trên taxi. Nó có quan trọng không, bà tự hỏi, rảo bước hướng về phố Bond, có quan trọng không khi cuối cùng thì bà cũng sẽ biến mất hoàn toàn; tất cả những điều này sẽ tiếp tục mà không có bà; liệu bà có ghét bỏ nó; hay phải chăng niềm tin rằng cái chết sẽ chấm dứt trọn vẹn mọi thứ lại trở thành một niềm an ủi? nhưng bằng cách nào đó trên những con phố của London, trên thăng trầm của cuộc sống, ở đây, ở đó, bà đã tồn tại, Peter đã tồn tại, sống trong nhau, bà tin mình đã được làm một phần của những hàng cây quanh nhà; làm một phần của chính căn nhà đó, dù nó có xấu xí và điêu tàn đến mức nào chăng nữa; được làm một phần của những người bà chưa từng gặp mặt; được lan tỏa như một màn sương bao bọc những người mà bà hiểu rõ nhất, những người đã nâng đỡ bà như những hàng cây nâng đỡ sương mai, nhưng nó trải rộng lắm, cuộc sống của bà, bản thân bà. Bà đã mơ tưởng gì khi nhìn vào cửa sổ hiệu sách Hatchards? Bà đã cố lấy lại điều gì? Hình ảnh nào của bình minh trắng nơi thôn quê, trong lúc bà đọc cuốn sách đang lật mở:

Đừng sợ nữa cái nóng của vầng dương

Hay cơn giận của mùa đông thịnh nộ

Trải nghiệm gần đây của thế giới đã gieo vào tất cả bọn họ, cả đàn ông lẫn đàn bà, cái giếng đầy nước mắt. Nước mắt và nỗi buồn; lòng quả cảm và sức chịu đựng; tính ngay thẳng và khắc kỷ hoàn mỹ. Tỉ dụ như, hãy nghĩ đến người phụ nữ mà bà ngưỡng mộ nhất, Phu nhân Bexborough, người đã mở một bữa tiệc bán đồ thiện nguyện.

Có cuốn Những buổi dạo chơi và những chuyến hội hè của Jorrocks; cuốn Bọt xà bông và Hồi ký của Bà Asquith, rồi Chuyến đi săn lớn ở Nigeria, tất cả đều đang mở. Thật nhiều sách; nhưng chẳng có cuốn nào phù hợp để mang đến cho Evelyn Whitbread đang nằm trong bệnh xá. Chẳng gì có thể giải khuây và giúp cho người phụ nữ bé nhỏ đã khô héo đến chẳng lời nào tả xiết ấy trông ấm áp hơn dù chỉ một khắc lúc Clarissa bước vào; trước khi họ bắt đầu những cuộc trò chuyện tràng giang đại hải thông thường về các chứng bệnh của phụ nữ. Bà mong muốn điều đó biết bao – rằng người ta sẽ tỏ ra vui mừng khi bà bước vào, Clarissa nghĩ và quay người bước về phía phố Bond, cảm thấy bực bội, vì thật ngớ ngẩn khi cần có động cơ để làm việc. Bà chẳng thà được giống những người như Richard, những người làm việc chỉ vì bản thân họ, còn bà, bà nghĩ trong lúc đứng đợi để qua đường, quá nửa thời gian, bà làm việc không phải vì bản thân những việc ấy, mà để khiến người ta nghĩ này nghĩ nọ; bà biết điều đó hoàn toàn là xuẩn ngốc (và lúc này viên cảnh sát đang giơ tay lên) vì chưa có ai bận tâm dù chỉ một chút. Ôi, giá mà bà có thể sống lại đời mình! bà nghĩ, và bước xuống lòng đường, hoặc thậm chí là có thể nhìn đời một cách khác hơn!

Trước hết, bà sẽ có làn da ngăm như Phu nhân Bexborough, nhăn như lớp vải da nhàu nhĩ, và cặp mắt hút hồn. Bà sẽ như Phu nhân Bexborough, từ tốn và trang nghiêm; có phần mập mạp; quan tâm đến chính trị như một người đàn ông; với căn nhà ở nông thôn; rất đĩnh đạc, rất thành khẩn. Thay vào đó, bà có thân hình mảnh khảnh như que đậu; mặt nhỏ đến lố bịch; vồ ra như mỏ chim. Quả thực bà biết cách chăm sóc cho bản thân; đôi bàn tay và bàn chân xinh xắn; bà ăn bận tươm tất, dù chẳng dành ra bao tiền cho việc đó. Nhưng nhiều lúc, cái thân thể mà bà mang theo (bà dừng lại để ngắm một bức tranh của người Hà Lan), cái thân thể này, với tất cả khả năng của nó, dường như lại trống rỗng – chẳng là gì cả. Bà có một cảm giác kỳ quái nhất rằng mình vô hình; không ai để ý; không ai biết; chẳng còn phải nghĩ đến chuyện cưới xin, hay sinh con đẻ cái nữa, mà chỉ còn quá trình đáng kinh ngạc có phần trang nghiêm, cùng tất cả bọn họ, đi về phố Bond, lớp vỏ bọc của Bà Dalloway này; thậm chí không còn là Clarissa nữa; chỉ còn là Bà Richard Dalloway.

Phố Bond khiến bà mê hoặc; phố Bond trong buổi sớm tinh mơ của mùa; những lá cờ tung bay; những cửa hiệu; không có tiếng nước bì bõm; không có ánh sáng lung linh; một cuộn vải tuýt trong cửa hiệu nơi bố bà đã mua những bộ vét suốt năm mươi năm; vài viên ngọc trai; những con cá hồi đặt trên tảng đá[4].

“Chỉ vậy thôi”, bà nói, nhìn vào tiệm cá. “Chỉ vậy thôi”, bà lặp lại, ngập ngừng trước cửa sổ của tiệm bán găng tay, nơi mà trước chiến tranh, bạn có thể mua những đôi găng tay gần như hoàn hảo. Ông chú già William của bà từng nói phong cách của một quý cô nằm ở đôi giày và đôi găng tay của nàng ấy. Một buổi sáng nọ giữa thời chiến, ông đã trở mình trên giường và nói, “Ta sống đủ rồi”. Giày và găng tay; bà say mê những đôi găng tay; nhưng con gái bà, Elizabeth của bà, thì chẳng mảy may bận tâm đến thứ nào trong số ấy.

Chẳng bận tâm dù chỉ một chút, bà nghĩ, đi dọc phố Bond đến cửa hiệu nơi họ vẫn giữ hoa cho bà mỗi khi bà tổ chức tiệc. Elizabeth quan tâm đến con chó của nó hơn tất thảy mọi thứ. Cả căn nhà sáng nay đã đầy mùi hắc ín. Nhưng chẳng thà là con Grizzle tội nghiệp còn hơn Cô Kilman; chẳng thà là bệnh carê[5], hắc ín và tất cả những thứ khác còn hơn ngồi chết dí trong phòng ngủ ngột ngạt với cuốn Kinh thánh. Phải nói rằng, tốt hơn bất cứ điều gì khác. Nhưng có thể chỉ là giai đoạn, như Richard nói, như tất cả những cô gái khác đều trải qua. Có thể nó đang yêu. Nhưng tại sao lại là với Cô Kilman? người rõ ràng đã bị đối xử thậm tệ; phải thừa nhận điều đó, Richard nói cô ta rất khá, cô ta có thiên khiếu về lịch sử. Dù sao thì, chúng bám lấy nhau như hình với bóng, Elizabeth, con gái của bà, đã tham gia nhóm đạo; nó không quan tâm đến chuyện ăn mặc, đến cách ứng xử với những vị khách đã ghé nhà bà để ăn trưa, theo kinh nghiệm của bà, sự mê mẩn giáo điều khiến người ta chai sạn (chính nghĩa cũng vậy); bào mòn cảm xúc của họ, bởi Cô Kilman sẽ làm mọi việc vì người Nga, tự bỏ đói bản thân vì người Áo, nhưng lại ngấm ngầm tra tấn người khác, thật là một con người vô cảm, lúc nào cũng mặc chiếc áo chùng đi mưa màu xanh lục. Năm này qua năm khác, cô ta cứ mặc chiếc áo chùng đó; rồi đổ mồ hôi như tắm; cô ta không thể ở trong phòng quá năm phút mà không khiến bạn cảm thấy sự ưu việt của cô ta, thấy sự thấp kém của bạn; cô ta nghèo khổ đến mức nào; bạn giàu ra sao; cô ta sống ở khu ổ chuột thế nào, chẳng có lấy một tấm đệm, một cái giường, một tấm thảm, hay bất kể thứ gì khác, toàn bộ linh hồn của cô ta bị hoen gỉ vì những lời trách cứ ấy đã bám chặt lấy nó, cô ta bị đuổi học giữa lúc chiến tranh – thương thay cho cái sinh vật bất hạnh đầy giận dữ ấy! Bởi người ta không ghét chính bản thân cô mà ghét ý tưởng về cô, thứ chẳng có gì phải bàn cãi đã tích tụ thành một thể lớn hơn nhiều so với bản thân Cô Kilman; nó đã trở thành một trong những bóng ma mà chúng ta phải chống chọi giữa đêm; một trong những bóng ma đang hiên ngang đứng cạnh và hút đi nửa nguồn nhựa sống của chúng ta, những kẻ thống trị và những tên bạo chúa; vì chẳng có gì phải nghi ngờ rằng trong một cuộc đời khác, nơi người da đen chiếm quyền thượng đẳng chứ không phải người da trắng, thì bà sẽ mến Cô Kilman! Nhưng không phải trong cuộc đời này. Không.

Dù sao thì bà cũng cảm thấy phiền lòng khi con quái vật hung tàn này cứ khuấy động trong tâm can bà! Nghe thấy tiếng những cành cây gãy nứt, cảm thấy những cái móng guốc cứ dộng xuống khu rừng ngập lá, linh hồn; chẳng bao giờ có thể yên lòng, hay thỏa mãn, vì bất kỳ lúc nào, con quái vật hung tàn này cũng có thể cựa quậy, sự thù ghét này, đặc biệt kể từ khi bà đổ bệnh, có quyền năng khiến bà cảm thấy bị cào xé, bị tổn thương tới tận xương tủy; mang tới cho bà những cơn đau thể chất, làm rúng động, lung lay, và bẻ cong toàn bộ lạc thú trong cái đẹp, trong tình bạn, trong sự bình an, trong việc được yêu thương và làm đẹp cho căn nhà của bà, như thể có một con quái vật đang gặm nhấm gốc rễ, như thể toàn bộ khái niệm về sự thỏa mãn chẳng là gì ngoài tình yêu bản thân! sự thù ghét này!

Phi lý! Phi lý! bà hét lên với chính mình, đẩy cánh cửa xoay của tiệm hoa Mulberry.

Bà đi tới, nhẹ nhàng, cao ráo, lưng thật thẳng, và được Cô Pym, người có bộ mặt tròn xoe chào đón ngay lập tức, tay cô lúc nào cũng đỏ ửng, như thể chúng đã bị nhúng trong nước lạnh cùng với những đóa hoa.

Có hoa phi yến, hoa hương đậu, hoa tử đinh hương; và hoa cẩm chướng, thật nhiều hoa cẩm chướng. Có hoa hồng; hoa diên vĩ. Ồ phải – bà hít hà hương thơm ngọt ngào của khu vườn trần thế trong lúc trò chuyện cùng Cô Pym, người đã chịu ơn bà, và nghĩ bà tử tế, vì bà đã tử tế suốt nhiều năm qua; rất tử tế, nhưng năm nay, bà đã già hơn, bà ngó nghiêng giữa những đóa hoa diên vĩ và hoa hồng, gật đầu với những chùm tử đinh hương, mắt nhắm hờ, hít hà, mùi thơm quyến rũ, sự mát lạnh tuyệt trần, giữa phố đông ồn ào. Và rồi, bà mở mắt ra, những bông hồng trông mới tươi tắn làm sao, như tấm vải lanh vừa được giặt, được gấp và được đặt trên chiếc khay làm bằng gỗ mây. Những bông cẩm chướng màu đỏ thẫm và nghiêm trang đang ngẩng cao đầu; những bông hương đậu dàn trải trong những cái tô, lấm tấm những màu tím biếc, màu trắng như tuyết, và màu xanh nhạt – như thể đang là buổi tối và những cô thiếu nữ mặc váy yếm muslin bước ra ngoài để ngắt những nhành hoa hương đậu và hoa hồng sau một ngày mùa hè rực rỡ với bầu trời xanh đen, với những bông phi yến, bông cẩm chướng, và tử đinh hương đã hết thời; đó là khoảnh khắc lúc sáu đến bảy giờ, khi mọi loài hoa – hoa hồng, cẩm chướng, diên vĩ, tử đinh hương – thi nhau đua sắc; trắng, tím, đỏ, cam đậm; mọi loài hoa như đang tự thiêu đốt, nhẹ nhàng, tinh khiết trong những luống mờ sương; và bà yêu những con ngài màu trắng xám đang quay mòng mòng, trên chiếc bánh anh đào, trên những đóa hương thảo nở đêm.

Và trong lúc đi cùng Cô Pym từ chậu này sang chậu khác, để chọn hoa, bà tự nói với chính mình, phi lý, phi lý, ngày càng nhẹ nhàng hơn, như thể vẻ đẹp này, mùi hương này, màu sắc này, Cô Pym yêu quý bà, tin tưởng bà, là con sóng chồm lên người bà, rửa trôi đi sự thù ghét ấy, con quái vật ấy, chế ngự mọi thứ; nó nâng bà lên, cao thật cao, khi – ôi! có tiếng súng ngoài đường!

“Chà, những chiếc xe hơi quái quỷ ấy”, Cô Pym nói, chạy đến bên cửa sổ để nhìn, rồi quay lại và mỉm cười áy náy, tay cầm một nắm hương thảo, như thể những chiếc xe ấy, những cái lốp xe hơi ấy, đều là lỗi của cô.

Trần Nguyên dịch

(Tác phẩm đã được Công ty Sách Cầu Vồng xuất bản vào tháng 10 năm 2022, xin cảm ơn dịch giả Trần Nguyên đã đồng ý cho Zzz Blog đăng đoạn trích trên.)

[1] Ma-nơ-canh đội tóc giả: chỉ đầu ma-nơ-canh để trưng bày tóc giả; ngụ ý Hugh là một gã đầu đất (ND) (Những chú thích có ghi chú ND là người dịch tổng hợp từ nhiều nguồn tài liệu khác nhau).

[2] Hình ảnh thủ tướng đại diện cho các giá trị cũ và hệ thống xã hội phân cấp đang suy tàn của nước Anh. Bằng việc nói bà sẽ cưới một ông thủ tướng, Peter Walsh muốn miệt thị Clarissa rằng bà sẽ bán rẻ nhân cách và trở thành một nữ chủ nhân trong xã hội (ND).

[3] Vị trí của vị nữ chủ nhân (đứng ở đầu cầu thang) ngụ ý “những bậc thang của cuộc sống” (Lebenstreppe), và đứng ở “đầu” ngụ ý đã đạt đến đỉnh cao. Khi đã đến đỉnh cao, không còn nơi nào khác để đi, ngoài đi xuống (ND).

[4] Cá hồi là loài cá di cư, chúng quay lại nơi sinh ra để đẻ trứng. Và vì vậy, vòng đời của cá hồi đại diện cho vòng đời của cuốn tiểu thuyết này: nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc. Ngoài ra, trong cuốn Căn phòng riêng, Woolf đã so sánh việc nảy sinh ra ý tưởng cũng giống như việc câu cá (ND).

[5] Bệnh carê, còn gọi là bệnh sài sốt ở chó, là một bệnh truyền nhiễm cấp tính nguy hiểm thường xảy ra ở chó con, lây lan nhanh và tỷ lệ chết rất cao. Đôi khi người ta dùng hắc ín để chữa trị (ND).

_________________
~ bài viết về Sách:

https://www.nhomcho.com/t25736-sach

Người ăn chay - Han Kang

https://www.nhomcho.com/t37281-sach-noi-nguoi-an-chay-han-kang#434073
LDN

LDN


Back to top Go down

Sách  - Page 45 Empty Re: Sách

Post by LDN Sat Feb 25, 2023 4:12 pm

Kisses On Main Street

[REVIEW SÁCH] CĂN PHÒNG CỦA RIÊNG TA – VIRGINIA WOOLF

by Tristan

Khen ngợi và đổ lỗi đều chẳng có ý nghĩa gì. Không, dù việc cân đo ấy trong lúc rỗi rãi có thể thú vị thật, nó cũng là việc làm vô ích nhất, là thái độ hèn hạ nhất trong các cách thức đo đạc. Miễn là bạn viết những gì bạn muốn viết, điều đó mới là quan trọng; và liệu điều đó có ý nghĩa qua năm tháng hay chỉ trong vài giờ, đâu ai biết được.

Vậy cách đây gần một thế kỷ, Virginia Woolf có nhận thức rằng bà đã đem đến những lời khuyên nhủ, động viên vô giá cho muôn ngàn thế hệ người viết (writer), bất kể giới tính, giai cấp, giàu nghèo … cả không chuyên lẫn chuyên nghiệp? Bà có mơ hồ đoán được đến thời đại của chúng ta và có lẽ cả khá lâu sau này nữa, bất bình đẳng nam – nữ vẫn là vấn đề còn nhiều thứ chưa thể giải quyết? Vì khi đọc Căn Phòng Của Riêng Ta, không một trang sách nào khiến tôi hoài nghi về tư tưởng của Virginia, khiến tôi nghĩ là nó cũ kỹ, lạc hậu. Tất cả đều sáng suốt và sắc sảo tựa pha lê.

…….

Được chia thành 6 chương nhỏ, dựa trên nền tảng chính là hai bài phát biểu của tác giả tại Hiệp Hội Nghệ Thuật Newnharn và hội Otdaa ở Girton, tháng 10 năm 1928, Virgina đem đến cho người đọc những suy nghĩ, luận điểm rõ ràng và không hề khoan nhượng trước đề tài: “Phụ Nữ và Truyện Hư Cấu”. Tuy nhiên, đó chỉ là lời mở đầu cần thiết để bà đưa mọi thứ tới phần cốt lõi của sự thật: rằng bất bình đẳng giới tính đã khiến phụ nữ hoàn toàn lép vế trước cánh mày râu trong lĩnh vực văn học nói riêng cũng như viết lách nói chúng, dù rằng đó đã là đầu thế kỷ XX tại Anh Quốc – đất nước phát triển bậc nhất trên Thế Giới thời bấy giờ.

phụ nữ phải có tiền và căn phòng riêng nếu cô ta muốn viết truyện

Nghe thì có vẻ chua chát nhưng Virgina không có ý “đánh đố” cánh nữ giới trước vấn đề tiền nong. Bà hiểu, khác với đàn ông, phụ nữ hiếm cơ hội học hành đầy đủ, không có tiếng nói trong các hoạt động xã hội cũng như chẳng thể tự đứng ra kinh doanh, kiếm tiền cho bản thân … cùng hàng loạt vấn đề tương tự khác. Nhưng càng về sau, trong cuốn sách này lại dần chỉ ra rằng: thực ra đàn ông cũng phải có tiền và căn phòng riêng nếu anh ta muốn viết truyện.

Shakespeare và Leo Tolstoy cũng thế, ở đây chúng ta hãy hiểu chệch đi một chút: “tiền và căn phòng riêng” có thể xem như một cách nói văn hoa cho sự tự do trong vật chất – tinh thần. Người viết không những cần được nuôi dưỡng, đáp ứng các nhu cầu tối thiểu, mà bản thân phải được tự do làm điều mình muốn, có những trải nghiệm độc nhất và từ đó họ tự đúc kết nên câu chữ của mình.

Virgina thừa nhận dù là đàn ông hay đàn bà, đa số đều phải đạt được những tiêu chuẩn giống nhau trong cuộc sống thì mới mong có thể phát triển hết khả năng của bản thân. Tuy nhiên, nữ giới đã luôn bị đặt ở vị trí: họ chẳng có gì và dù muốn cũng chẳng thể làm được gì.

Đừng lý luận rằng:

các nhà thơ vĩ đại đều nghèo cả.

Vì rõ ràng:

Tự do tri thức phụ thuộc vào vật chất. Thơ ca phụ thuộc vào tự do tri thức. Và phụ nữ luôn nghèo, không chỉ trong 200 năm qua, mà từ buổi ban sơ. Phụ nữ luôn có ít sự tự do tri thức hơn con trai đám nô lệ thành Athena.

Về luận điểm này, chúng ta có thể thấy rõ qua cách Virginia Woolf sử dụng một nhân vật hư cấu: cô em gái yểu mệnh của William Shakespeare trong phần 3 của cuốn sách và thỉnh thoảng xuất hiện sau này. Có thể cô có tài, có thể cô có đam mê, có thể cô có cố gắng … nhưng điều đó không bao giờ là đủ, vì cô là nữ giới và điều đó đồng nghĩa với mọi cánh cửa cơ hội đều đóng chặt với cô.

…….

Vậy liệu Virginia có thù ghét đàn ông, những kẻ đã vùi dập, chà đạp, giam cầm những giấc mơ của phụ nữ, không chỉ trong lĩnh vực văn chương mà còn ở mọi mặt cuộc sống? Thi thoảng ta lại thấy bà trích dẫn vài ba nhận xét trì độn của những gã giáo sư, tiến sỹ, mục sư nào đó, những kẻ xem đàn bà là chẳng có cá tính, là thứ yếu, là ngu dốt, là không thể làm gì nên chuyện … Virginia chả hề dấu diếm rằng bà cảm thấy phẫn nộ, nhưng không để chúng làm mình phân tâm quá lâu, thật chẳng đáng để bà trở nên ti tiện và cạn nghĩ như chủ nhân của chúng.

Thay vì tràn ngập những ý kiến nhằm hạ thấp đàn ông và nâng cao phụ nữ để san bằng bất công, Căn Phòng Của Riêng Ta sở hữu mấu chốt rất đơn giản: nam giới và nữ giới không hề giống nhau, mỗi bên có những khiếm khuyết, lợi thế riêng, chẳng thế so sánh. Vấn đề nằm ở chỗ, lịch sử đã quá bất công với phụ nữ, ghi lại những cuộc chiến tranh, những vị vua … sử sách không biết đến sự tồn tại của những người đàn bà vô danh nơi xó bếp. Ai dám nói rằng công việc giặt giũ, chăm sóc con cái, nội trợ … thì kém quan trọng hơn chiến tranh? Ai?

Sự bất công đó chẳng thể phục hồi, chúng ta làm gì có cách nào để quay lại, để được biết thêm về những người phụ nữ khuyết danh. Nhưng Virginia không bao giờ đặt đàn ông là kẻ thù, là đối trọng vì họ sở hữu nhiều ưu tiên, đặc quyền và lợi thế. Một cách ôn tồn và dung hòa, bà khuyến khích nữ giới hãy tham gia tích cực ở mọi lĩnh vực, hãy trau dồi kiến thức và kinh nghiệm sống nhiều hơn nữa, hãy nghĩ cho bản thân mình, chẳng cần quan tâm đến tâm tư của các quý ông.

Phụ nữ không viết sách về đàn ông.

…….

Ở góc độ khác, Căn Phòng Của Riêng Ta cũng cho người đọc cái nhìn rõ nét về Virginia – phương diện một nhà phê bình văn học. Dưới ngòi bút của bà, chẳng quan trọng là nam hay nữ, mỗi nhà văn, nhà thơ đều có những khiếm khuyết riêng khiến bà tiếc nuối, những tài hoa riêng làm bà say mê.

Từ chị em nhà Brontë, Jane Austen, George Eliot đến những tên tuổi ít nổi tiếng hơn như  Mary Carmichael … Virginia Woolf đều nhận xét các tác phẩm của họ rất thẳng thắn và xác đáng, không quên bình luận bên lề thật công tâm. Đương nhiên bà cũng chẳng nề hà trước William Shakespeare, đại văn hào người Anh bị “chỉnh lưng” vô số lần trong cuốn sách này, từ văn phong, nội dung cho đến cách xây dựng nhân vật. Chỉ người thật sự yêu văn thơ hết mực mới có thể làm thế.

Trước mỗi vấn đề, Virginia Woolf lại viết với một giọng điệu khác nhau, lúc nhanh, lúc chậm, khi sử dụng các luận cứ lịch sử, sách vở – khi lại lan man qua những suy nghĩ cá nhân vẩn vơ. Tôi không thể tránh khỏi cảm giác, dường như lối viết của bà cũng bị ảnh hưởng bới căn bệnh tâm lý rối loạn lưỡng cực, mới đọc thì rối rắm, nhưng càng về sau, mọi thứ lại mượt mà lạ thường.

…….

Thật thảm họa nếu cứ là đàn ông hay đàn bà giản đơn, thuần túy; ta phải là đàn-ông-nữ-tính hay đàn-bà-nam-tính.

Vậy đấy, Căn Phòng Của Riêng Ta của Virginia Woolf không chỉ dành cho phụ nữ hay những người viết, tôi cho rằng, nếu bạn muốn hiểu hơn về đàn ông và đàn bà, dưới một góc nhìn thật sự công bằng, thì đây là tác phẩm khó bỏ qua.

Virginia Woolf có thể đã tự chọn cho cuộc đời mình cái kết buồn, nhưng những suy nghĩ của bà chắc chắn sẽ còn giá trị mãi tận sau này và rất lâu sau đó nữa.

Chúng ta luôn nợ người phụ nữ này một lời cảm ơn chân thành.

_________________
~ bài viết về Sách:

https://www.nhomcho.com/t25736-sach

Người ăn chay - Han Kang

https://www.nhomcho.com/t37281-sach-noi-nguoi-an-chay-han-kang#434073
LDN

LDN


Back to top Go down

Sách  - Page 45 Empty Re: Sách

Post by LDN Sat Feb 25, 2023 4:21 pm

Review sách Căn Phòng Của Riêng Ta – Virginia Woolf 

CHÍ BLOG

Khi người khác nói rằng Việt Nam chậm tiến hơn so với các nước phát triển đến hàng trăm năm thì không chỉ là các vấn đề về kinh tế và công nghệ, mà còn có yếu tố nhận thức của xã hội. Đó là lý do khiến tôi nghĩ rằng chúng ta mà đặt biệt là nữ giới thì nên tìm đọc các tác phẩm của Virginia Woolf (VW), một nhà văn nữ kiệt xuất hàng đầu thế giới. Tư tưởng cấp tiến của bà mà đến tận ngày nay hoặc sau này vẫn luôn có giá trị. Căn Phòng Của Riêng Ta được viết theo lối tự sự, là một tiểu luận đề cập đến vai trò của nữ giới trong nền văn chương (hay văn minh) của con người. Theo lẽ thông thường, chúng ta rất khó tự ý thức được những mâu thuẫn đang tồn tại trong cuộc sống hằng ngày, vì đã sống trong nó và quen với nó, những mâu thuẫn mà chúng ta không biết thì vẫn luôn luôn âm thầm tác động đến suy nghĩ cũng như hành động của bản thân, chỉ khi nhận ra và vượt qua nó thì mới đạt được sự tự do hoàn toàn, và biến cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn.

Bằng cách tìm về quá khứ và những suy luận logich, VW đã phát họa gần như chính xác những bất công mà nữ giới phải gánh chịu trong cuộc sống. Bởi bất công, chúng ta muốn đạt được quyền lợi nào đó cho bản thân, nhưng bà cũng chỉ ra rằng, con người ít khi cố gắng để đạt được nó hoặc ý thức về sự trả giá cần phải có, đôi khi kết quả của quyền lợi đạt được chưa chắc đã mang ý nghĩa lớn lao như ta nghĩ. Nói thế không có nghĩa là ta chấp nhận sự bất công, trái lại, ta phải đấu tranh, nhưng khi đạt được nó, ta cần tĩnh lặng để suy xét xem việc theo đuổi cái mới có khiến ta đánh mất những điều quý giá hơn. Thật ra khi đạt được sự bình đẳng, bạn được quyền Tự Do Lựa Chọn, nhưng phải hiểu rằng, khi đứng trước sự bất công, ta có ảo tưởng rằng đời sống trong sự bất công đó là kém giá trị hoàn toàn.

Nếu bàn luận xa hơn trong việc tìm hiểu tác động tâm lý con người lên hiện thực, thì ảo giác về tính ưu việt của những điều “được quyền” lại khiến con người nỗ lực hơn để xóa bỏ sự bất công đó. Vai trò phụ nữ ngày xưa kém hơn nam giới, nhưng họ cũng có những thứ giá trị mà nam giới không có (cảm xúc, gia đình), rồi khi bình đẳng hơn, họ vội bỏ nó để chạy theo đời sống như nam giới (lý trí, sự nghiệp), vậy liệu cách mà nam giới sống có phải mọi thứ đều ưu việt? Trong một chừng mực nào đó, sự bình đẳng giới mang lại nhiều lợi ích hơn cho nam giới, vì họ có thể sống được theo cách họ muốn mà không bị cười chê, hoặc loại bỏ những thứ vô nghĩa mà cái thời ở “trên” họ bị buộc phải lao vào. Sự bình đẳng giới mang lại lợi ích cho cả 2 giới nam và nữ.

Bằng cách nêu ra một loạt các nhà văn nữ và giới hạn trong khả năng của họ, VW giúp chúng ta hiểu rằng, chúng ta chỉ có thể phát huy được hết khả năng/tài năng bản thân khi đủ sức mạnh và lý trí để đặt xuống những vấn đề khiến tâm trí của chúng ta trở nên u mê hoặc xao lãng, đó có thể là sự nóng giận, sự ganh ghét hay khinh thường. Bà cũng đưa ra một nhận định rất thực tế rằng, một phụ nữ chỉ có thể trở thành nhà văn khi có tiền và một căn phòng riêng. Bởi sự bất bình đẳng và thành kiến, đa số phụ nữ luôn gặp khó khăn trong việc sống theo ý họ, thậm chí xấu hổ hoặc coi khinh chính họ. Xét cho cùng, các vấn đề này không chỉ diễn ra với nữ giới mà nó xẩy ra với tất cả chúng ta, thời gian dành cho việc mưu sinh, sự xấu hỗ về địa vị thấp kém của mình, giới tính mình, màu da mình, dân tộc mình.

Điều này khiến chúng ta đặt ra một câu hỏi “bản chất của sự tự tin, tự tôn và nhìn sự thấp kém của người khác là gì?” phải chăng là những thứ giúp chúng ta có sức ảnh hưởng lên người khác, quyết định số phận của họ? Nếu vậy, xã hội tôn vinh cái gì thì cái đó sẽ trở nên cao quý? Bạn có tin như vậy không? Sự kiêu ngạo của con người thật ra chỉ là sự phóng chiếu khả năng áp bức của mình lên người khác, còn cao quý hơn? Chưa chắc! Nhưng theo cách ngược lại, tôi nghĩ, nếu đàn ông không tỏ ra nổi trội hơn thì phụ nữ có khâm phục không? Chính phụ nữ cũng góp phần ủng hộ sự phóng chiếu cái tôi của đàn ông.

Nếu phải công nhận một tư tưởng cấp tiến nhất của VW, thì tôi sẽ chọn quan niệm cho rằng trong mỗi con người chúng ta dù là nam hay nữ, thì đều có 2 phần nam tính và nữ tính. Do đó, nếu bất kỳ ai, bởi sự kêu ngạo hoặc do thành kiến mà khinh thường hoặc căm ghét giới tính nào đó, thì chính họ đã tự giới hạn chính họ trong khả năng họ đang có.

Khi nhắc đến một số phụ nữ thành công thời của cô ấy, VW lặp lại sự khẳng định về khả năng của nữ giới là tương đương với nam giới khi họ đạt được sự bình đẳng nào đó. Bà cũng chỉ ra rằng dù từ rất lâu phụ nữ luôn ở “dưới” nhưng tầm ảnh hưởng của họ đối với xã hội lớn lao hơn là chúng ta nghĩ, đó là những sự tác động không theo cách được ghi chép và tôn vinh như của nam giới, mà vô hình và gián tiếp, len lõi vào mọi ngõ ngách của cuộc sống, giống như 7 phần chìm của một tản băng trôi (rất nguy hiểm). Và tôi cũng tự hỏi “tại sao phụ nữ trở nên rất khó hiểu?” phải chăng vì luôn ở vai trò thấp hơn nên tính cách họ uyển chuyển như nước và luôn ẩn dấu bên trong?!

………….

Phần phản biện của tôi với VW khi đánh giá quá cao Jane Austen (tác giả Kêu Hãnh Và Định Kiến) và đánh giá quá thấp Charlotte Bronte (tác giả Jane Eyre):

Nếu C.Bronte vì chịu ảnh hưởng lớn bởi các tư tưởng của nam giới và thể hiện sự nóng giận thì tác phẩm Jane Eyre của bà sẽ trở nên kém giá trị? Tôi không nghĩ vậy! Ngược lại, Jane Eyre vẫn mang tầm vóc lớn lao hơn vô số tác phẩm do nam giới sáng tác. Và ta tự hỏi, giả như C.Bronte không chịu sự ảnh hưởng đó của nam giới và dùng các “công cụ” riêng của nữ giới thì tác phẩm của bà sẽ xuất sắc hơn? Ai đủ khả năng để thẩm định điều chưa diễn ra này? Dù là tự do hay đè nén thì cả 2 đều phải được công nhận vị trí và giá trị của nó đối với bản thân tác giả, vì tự nó tạo nên một nét đặc trưng riêng, một linh hồn sống động và khác biệt. Khi đặt giả sử khác đi, ta đã không còn nói về chính người đó dù cái “giả sử” có vẻ tốt hơn hay hợp lý hơn. Lý luận về những gì đã diễn ra chỉ mang tính khai trí và tham khảo, nhưng không đủ để phủ nhận giá trị của một tác phẩm nào đó.

Dù VW thấy được khả năng của phụ nữ được phát huy khi có sự bình đẳng giới, nhưng bà vẫn còn giới hạn bởi thời đại củ chính bà, để không nhìn thấy được một sự việc, rằng ngày nay có quá nhiều nhà văn nữ chuyên nghiệp có thể “sản xuất” hàng loạt tác phẩm “chuyên nghiệp” – giống như tác phẩm của Jane Austen mà bà đã khen nức nở. Chính vì hằng hà sa số các tác phẩm như thế, các nhà văn như thế mà khi đọc các tác phẩm của J.A thì tôi cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng.

Sự tự do, tự chủ và lý tính là những điều kiện cần có để phát huy hết khả năng của bản thân, nhưng chúng không phải hoặc chưa bao giờ là yếu tố quan trọng nhất để tạo ra những tác phẩm vĩ đại. Những tác phẩm này thường được sinh ra bởi sự phẫn nộ trước những bất công và phi lý của cuộc sống, sự rung động của tâm hồn sinh ra những tác phẩm có linh hồn và sức sống, sự rung động càng mãnh liệt thì sức sống của chúng càng mãnh liệt. Trong khi những tác phẩm chuyên nghiệp hoàn hảo chỉ giống như một bộ máy đang vận hành một cách vô cảm dù cấu trúc của chúng có phức tạp đến đâu đi nữa.

_________________
~ bài viết về Sách:

https://www.nhomcho.com/t25736-sach

Người ăn chay - Han Kang

https://www.nhomcho.com/t37281-sach-noi-nguoi-an-chay-han-kang#434073
LDN

LDN


Back to top Go down

Sách  - Page 45 Empty Re: Sách

Post by Sponsored content



Sponsored content


Back to top Go down

Page 45 of 50 Previous  1 ... 24 ... 44, 45, 46 ... 50  Next

View previous topic View next topic Back to top

- Similar topics

Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum