Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Chương 09
Page 1 of 1 • Share
Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Chương 09
ĐÊM THỨ CHÍN
Miễn phí
1.
Anh M. nhìn căn phòng mới tân trang, một niềm vui sướng hân hoan dâng trào, mặc dù chỉ là sửa sang lại, nhưng anh vẫn muốn yêu cầu vợ, ngay lập tức bế đứa con nhỏ đến để cùng ngắm nhìn. Anh cố gắng xoay cái lưng đã cứng ngắc vì bệnh cột sống của mình, dựa vào bức tường còn thơm mùi sơn mới và từ từ ngồi xuống, lòng bàn tay vẫn dính vài bệt sơn trắng chưa kịp khô.
“Đúng là ở đâu cũng không thoải mái bằng nhà của mình!”
Anh M. thốt lên đầy cảm xúc. Anh nhớ lại những gì đã qua và tự nhủ, dành dụm mua được căn hộ này khi kết hôn chưa đầy ba năm quả là một thành tích đáng tự hào. Quãng thời gian đi thuê nhà, phải căn cơ lời ăn tiếng nói, phải chú ý từng cử chỉ hành động của người khác giờ thật sự đã lui về quá khứ và vĩnh viễn không bao giờ trở lại. Anh nhắm hờ đôi mắt như người đang say rượu, ngắm bức tường trắng như tuyết và khung cửa sổ sáng như gương… anh cảm thấy ngắm đi ngắm lại hàng nghìn hàng vạn lần cũng không đủ. Căn phòng mới như đứa con thương yêu vừa lọt lòng mẹ, khiến anh muốn ngắm mãi không thôi. Nhớ như in khoảnh khắc được cầm trong tay chùm chìa khóa, anh xúc động đến nỗi cả đêm không sao chợp mắt, chỉ muốn trò chuyện cùng vợ, trong khi chị không ngừng trách móc anh làm ồn, phá hỏng giấc ngủ của con trẻ.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Bên trái là phòng ngủ, chính diện là phòng khách, nơi đó sẽ bày một chiếc bàn gỗ lim thật to cùng mấy chiếc ghế bành. Nhưng thôi, tiết kiệm vậy!” Anh M. đang hào hứng lên kế hoạch sắp xếp, bày biện đồ dùng trong nhà, vừa nói vừa khoa tay chỉ hết góc này đến góc kia. Đột nhiên anh chùng xuống như quả bóng xịt, dường như có pha chút buồn rầu.
Đương nhiên rồi, dù sao đi nữa, việc sửa sang căn phòng này cũng gần như tiêu tốn toàn bộ số tiền tiết kiệm của anh, thậm chí của cả vợ anh, còn chưa kể đến số tiền anh giấu vợ vay mượn bố mẹ. Mặc dù bạn bè nhiều nhưng vay tiền bạn vẫn ngại làm sao.
Thế nên, để tiết kiệm thêm chút tiền, anh đã từ bỏ thói quen hút thuốc lá từ mấy năm nay, tất cả đều vì mục đích nhanh chóng mua được căn phòng này.
Nhưng đứng trước tất cả những bộn bề lo lắng về đồ nội thất, đồ dùng nhà bếp, đồ điện tử mới và cả chi phí nuôi dưỡng con nhỏ, niềm vui vừa đến chỉ như muối bỏ bể, anh M. lại thở dài ngao ngán, cuộc sống là vậy, “niềm vui thường chẳng tày gang”.
Anh lại đứng dậy, chuẩn bị cắm dây điện thoại, mọi việc khác có thể để sau, riêng điện thoại nhất định phải nối ngay. Không thể thế được! Điện thoại rõ ràng vẫn trên tay mình, chẳng lẽ có ma?
Chiếc điện thoại chưa nối dây bỗng nhiên kêu “reng… reng”. Tiếng chuông vốn thánh thót thường ngày giờ bỗng trở nên đinh tai nhức óc trong căn phòng trống huơ trống hoác.
Vừa nghĩ đến đây, anh M. không khỏi rùng mình lạnh buốt. Nghe đồn, trước đây, cách khu nhà này không xa từng có một nghĩa địa.
Anh M. hy vọng điện thoại ngừng kêu, và đây chỉ là hoang tưởng, nhưng sự thật hoàn toàn trái với mong muốn của anh, tiếng điện thoại như bủa vây, siết chặt anh với một ma lực khó có thể cưỡng lại. Chẳng còn cách nào khác, anh M. đành cắn răng nhấc ống nghe, nhân tiện ngó màn hình hiển thị số gọi đến.
Một số không tồn tại, thật kỳ lạ.
“A lô, xin hỏi bạn tìm ai?”
“A lô, xin hỏi, đầu dây có phải anh M. không? Chúng tôi ở công ty Thời gian, anh có thể lựa chọn sản phẩm mình cần bằng cách ấn số trên bàn phím điện thoại, 1 là đồ dùng sinh hoạt, 2 là đồ điện tử gia đình, 3 là đồ nội thất và quần áo…” Trong điện thoại là một giọng nữ ngọt ngào, cực kỳ cuốn hút, tận tình giới thiệu với anh về các loại mặt hàng. Điều này khiến anh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, chỉ tiếc là điện thoại của anh không có chức năng thu âm.
“Tất cả đều miễn phí, thưa anh. Chỉ cần bấm vài con số, toàn bộ sản phẩm sẽ được chuyển đến tận tay anh.” Giọng nữ bên kia đầu dây kết thúc câu chuyện.
Miễn phí? Anh M. có phần dao động, nhưng những gì vừa xảy ra quả là ngoài sức tưởng tượng, nếu điện thoại đã nối dây thì tuyệt đối anh M. sẽ không tin những gì vừa được nghe, vì anh biết rất rõ thời buổi này đâu đâu cũng tràn ngập những thủ đoạn lừa bịp, nên kể từ khi có nhận thức đến nay, anh M. đã học thuộc chân lý “trên đời không làm không bao giờ có ăn”.
Anh M. mạnh bạo ấn phím 1, đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng người tư vấn nhẹ nhàng hỏi anh cần gì. Bất giác như bừng tỉnh, anh M. đột ngột cúp mạnh điện thoại. Anh hít thở vài hơi thật sâu, nhưng tim vẫn đập thình thịch, như vừa làm việc gì sai trái, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn mặt mọi người xung quanh.
Chắc chắn là trò lừa đảo! Chắc chắn ai đó đang giễu cợt mình!
Anh M. lắc đầu quầy quậy. Mặc dù không thể giải thích chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh tin chắc mình đã quyết định đúng đắn, vậy mà trong lòng vẫn không tránh khỏi tiếc nuối. Một ý nghĩ chợt lóe lên, giống như trận gió nhẹ thổi qua cửa sổ đập vào tai anh: “Nhưng miễn phí thật thì sao? Nếu vậy, chẳng phải mình đã quá ngốc nghếch ư?”
Ngày tháng thấm thoát thoi đưa, từ đó anh không còn nhận được cuộc điện thoại nào kỳ quái như thế nữa, mặc dù nếu khả năng kinh tế cho phép, anh vẫn muốn mua một vài đồ dùng ước ao bấy lâu. Mãi cho tới mấy tháng sau, khi điện thoại hỏng, chẳng thể gọi đi mà cũng chẳng thể nhận gọi đến, anh M. đành gọi nhân viên sửa chữa đến khắc phục, còn mình thì đi làm.
Khi quay về, anh ngạc nhiên phát hiện trong nhà có thêm một bộ bàn ghế uống nước bằng gỗ lim được chạm khắc công phu, tỉ mỉ đúng như ngoài cửa hàng mà mỗi lần đi qua anh không thể không quay đầu nhìn lại với vẻ mặt chẳng khác gì một đứa trẻ tham ăn nhìn thấy kẹo ngọt. Nhưng giá tiền của những chiếc bàn ghế đó khiến đôi chân không ít lần muốn bước vào cửa hàng đồ gỗ cao cấp phải do dự, đắn đo.
Vậy mà giờ đây, chiếc bàn đắt tiền ấy lại sừng sững ngay giữa phòng khách nhà anh, anh M. sao có thể không vừa ngạc nhiên vừa tức giận? Anh đoán chắc vợ mình đã giấu chồng mua về, lập tức đi tìm vợ để hỏi cho ra nhẽ.
“Em nhận được một cuộc điện thoại lạ, nói rằng chúng ta là khách hàng may mắn, một công ty thời gian gì đó tặng đồ miễn phí, nên em nửa đùa nửa thật yêu cầu chiếc bàn mình thích, ai ngờ, chẳng bao lâu sau hàng được đưa đến thật.” Người vợ rụt rè, vừa ngạc nhiên vừa không giấu được niềm vui, cất lời giải thích. Trước vẻ mặt vô cùng tức giận của anh M., lời giải thích không trách khỏi vài lần lắp bắp.
Chẳng lẽ là thật? Anh M. nhíu mày suy nghĩ. Đúng rồi, đây chắc chắn là màn kịch do công ty lừa đảo dựng nên, nhưng rõ ràng điện thoại gia đình vẫn chưa sửa xong, bằng chứng là di động của anh vẫn không gọi về được.
Chết rồi, lát nữa thế nào cũng có mấy người hung hãn tìm đến buộc vợ chồng anh phải trả một khoản tiền lớn. Nghĩ vậy, anh M. không thể không trách vợ vài câu.
Nhưng đúng lúc hai người đang to tiếng tranh luận, điện thoại lại “reng reng”, anh M. quyết định tự mình nhấc máy.
Quả nhiên, vẫn là giọng nói thủ thỉ lần trước, nhưng lần này anh M. quyết đoán, dứt khoát ấn phím tiếp theo và yêu cầu một bộ truyện trinh thám Sherlock Holmes tuyệt đẹp. Đương nhiên, đây cũng là món đồ anh cực kỳ yêu thích, nên đã quyết định gặp người đưa hàng để trực tiếp hỏi đầu đuôi mọi việc.
Anh M. mở cửa, một nam thanh niên xuất hiện với bộ sách tuyệt đẹp trong tay. Người thanh niên mặc áo liền quần màu xanh như những người thợ sửa máy, nhưng chất vải có phần khác lạ, dường như lấp lánh ánh sáng của kim loại.
“Anh M. phải không? Sách anh cần đã đến ạ.” Giọng nói của người đưa hàng rất êm tai, nhưng âm điệu có phần hơi lạ, giống như âm thanh của rô-bốt.
Anh M. vẫn đang do dự chưa biết làm thế nào thì người vợ đã nhận ngay bộ sách về mình.
“Xin anh xác nhận việc nhận hàng bằng cách in dấu vân tay vào đây.” Người thanh niên đưa hàng rút ra một dụng cụ giống như dao gọt bút chì, và dưới lời khuyên của vợ, anh M. cẩn thận đưa tay vào dụng cụ đó.
Anh cảm thấy nhói đau như bị muỗi cắn, liền rút tay ra, nhưng không phát hiện điều gì khác thường. Nam thanh niên cất dụng cụ vào túi, nhìn anh M. hồi lâu và nhoẻn miệng cười.
“Thưa anh, đã xác nhận xong, nếu còn yêu cầu gì khác, anh có thể gọi điện thông báo cho chúng tôi. Việc duy nhất anh cần làm là rút dây điện thoại.” Nói xong, người thanh niên đưa cho anh một tấm danh thiếp bằng nhựa với hàng dài những con số.
Anh M. cũng như vợ, đều lâng lâng môt niềm hân hoan, sung sướng. Lẽ nào thật sự đã trúng số độc đắc? Ôi, nghĩ nhiều làm gì, họ bắt đầu gọi đến số điện thoại đó với hàng loạt yêu cầu về những đồ dùng yêu thích, nào mỹ phẩm trang điểm, nào máy ảnh kỹ thuật số, nào bình hoa cổ, nào kim ngân vàng bạc… Hai người đắm chìm trong niềm vui bất tận và không sao dứt ra được. Chỉ có điều, mỗi lần đưa hàng, người thanh niên đều lấy ra dụng cụ quen thuộc, yêu cầu anh M. xác nhận. Mặc dù cảm thấy dụng cụ đó có gì kỳ quặc, nhưng rốt cuộc anh cũng không bận tâm lắm, dù sao đi nữa cũng đâu cần trả tiền. Anh M. ôm chặt vợ vào lòng, vui đến nỗi không sao khép lại nụ cười trên môi, chỉ có đứa con nhỏ ngây thơ là cảm thấy vô cùng kỳ lạ trước biểu hiện của bố mẹ.
2.
Năm 2140, tại nhà ông Reims, Chủ tịch Hội kinh tế thành phố, một người đàn ông trung niên có dáng vẻ nho nhã, trang phục sang trọng đang ngồi trước bàn làm việc. Khuôn mặt ông thanh tú, rõ nét như được điêu khắc, dưới hàng lông mày như ẩn giấu sự kiêu sa, đó chính là ông Reims.
“Xin hỏi, có phải ông Reims không ạ?” Reims quay đầu nhìn màn hình tinh thể lỏng, có một tin nhắn từ số lạ. Đáng lẽ những tin nhắn kiểu này sẽ được phần mềm điều khiển màn hình tự động chuyển cho thư ký rô-bốt xử lý, vậy mà tin nhắn này lại có thể “qua mặt” phần mềm lợi hại này. Điều này khiến Reims không khỏi kinh ngạc lẫn tò mò, bởi vì chỉ có số ít những nhà doanh nghiệp lớn trong nước được ông mặc định trước mới có đặc quyền này.
“Đúng, tôi đây.” Reims trả lời xác nhận.
“Vậy xin ngài lập tức thanh toán toàn bộ hóa đơn mua hàng năm 2009 của tổ tiên ngài, cụ thể như sau: Một bộ bàn ghế bằng gỗ lim, một bộ tuyển tập Sherlock Holmes, một máy ảnh kiểu cổ điển đã ngừng sản xuất… Chiếc máy tính vẫn tiếp tục phát ra âm thanh, còn khuôn mặt Reims đã trở nên trắng bệch, nét nho nhã và điềm đạm trước đây vụt biến trong nháy mắt. Ông thần người nhìn hàng dài những chữ số La Mã tiếp sau.”
“Thế là thế nào? Tôi sẽ khởi kiện lên Ủy ban Thời gian, đây là hành vi lừa đảo!” Reims gằn giọng chất vấn.
“Theo luật pháp Liên bang, thế hệ sau có nghĩa vụ thanh toán các khoản nợ trong vòng 150 năm của tổ tiên mình, điều 174 khoản 6 quy định về xử phạt kinh tế của Hiến pháp Liên bang quy định, thời hạn truy xét nợ là 150 năm hoặc con cháu thế hệ thứ bảy. Hơn nữa, chúng tôi không hề uy hiếp bằng bạo lực hay dụ dỗ tổ tiên của ông, Ủy ban Thời gian chỉ quy định không được phép đưa mặt hàng trong thời cổ đại vào giao dịch thương mại hiện đại mà thôi.”
Ông Reims, ông có thời hạn một tuần để trả toàn bộ số nợ, đương nhiên, nếu ông không đồng ý, có thể nộp đơn đề nghị nhân viên hòa giải của Liên bang xử lý hoặc khiếu nại lên Tòa án cao cấp hơn. Nhưng chúng tôi cần báo cho ông biết, công ty chúng tôi có ghi chép ADN sau mỗi lần đặt mua hàng của ông M., tổ tiên của ông. Và theo pháp luật, nếu ông có khả năng mà từ chối trả nợ, chúng tôi sẽ tước bỏ thân thế, địa vị xã hội cũng như toàn bộ quyền lợi công dân của ông theo quy định, và thay đổi hồ sơ ADN của ông.” Giọng rô-bốt lạnh lùng khiến toàn thân Reims toát mồ hôi lạnh.
Trong thời đại này, chứng minh thư nhân dân đã biến mất từ lâu, công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ giá rẻ lại mang lại công dụng thần kỳ có thể khiến bấy kỳ ai “thay da đổi thịt” hoàn toàn chỉ sau một đêm ngắn ngủi, chỉ duy nhất ADN vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, nên tất cả mọi người từ khi sinh ra đều được lập hồ sơ ADN, trừ phi không còn trên cõi đời này nữa. Nếu không, tất cả mọi quyền và lợi ích của cuộc sống đều liên quan tới ADN. Đương nhiên, ADN của mỗi cá nhân đều là bí mật lớn, nên chính phủ đã khuyến cáo người dân có thể từ chối việc thu thập thông tin ADN bất hợp pháp, vì cho bên ngoài biết thông tin ADN của cá nhân thì không khác gì chuyển giao toàn bộ tài sản cho người khác. Điều luật này cũng khiến cho người trẻ tuổi thân thiết, quý trọng và hiếu thảo với bố mẹ hơn, vì họ lo bố mẹ sẽ tố cáo hành vi thiếu đạo đức, không phụng dưỡng bố mẹ của mình bằng bản đồ ADN. Có nhiều hình thức xử phạt liên quan đến ADN, ví như hồ sơ xin vay vốn không đẹp, tước bỏ thời hạn sử dụng vắc-xin phòng chống bệnh truyền nhiễm cấp tính, kiểm nghiệm hàng năm về cải tạo tế bào gốc bệnh truyền nhiễm mãn tính, thậm chí tước bỏ quyền công dân. Nếu phải chịu hình phạt này, cá nhân đó ngoài việc chờ chết ra thì không còn lối thoát nào khác.
Tất cả các hình thức xử phạt đối với hành vi vi phạm pháp luật đều được ghi trong hồ sơ ADN, hơn nữa mới đây có công ty đã nghiên cứu ra công nghệ nhân bản ADN trong phạm vi bảy thế hệ, Reims vốn cho rằng đây chỉ là một trò đùa, không ngờ đã là hiện thực rõ ràng. Và bây giờ, ông không thể không trả cái giá quá đắt cho sự xa hoa vô độ của tổ tiên mình, nếu không, công ty kia có thể giải mã mật mã ADN của ông bằng cách nhân bản ADN của tổ tiên ông, từ đó sửa lại hồ sơ ADN. Vừa nghĩ tới đây, đôi mắt ông như đã nhòa đi.
“Tôi đồng ý thanh toán!” Toàn thân Reims rã rời.
“Tổ tiên đáng ghét của tôi!” Reims gào lên bằng chút sức lực còn lại. Từ lâu ông đã được nghe ông nội kể lại, gia đình ông mấy đời trước đó chẳng hiểu tại sao đột nhiên được tặng rất nhiều đồ dùng sang trọng, mà hoàn toàn miễn phí, hóa ra tất cả đều là quỷ kế của thời gian. Sau khi tỉnh lại, Reims lập tức khiếu nại quyết định của Hội đồng Hành chính tối cao và đề nghị ra quyết định lập tức ấn định pháp luật hữu quan.
3.
Trên gác thượng của một tòa nhà hình trụ nhiều tầng, một nhóm người đang bàn tán xôn xao, họ là những cổ đông cấp cao của công ty tìm kiếm phát hiện cổ vật nổi tiếng nhất nước này. Mặc dù ngành nghề này gần đây không mấy khởi sắc, nhưng điều kỳ lạ là gương mặt ai cũng toát lên niềm vui.
“Xem ra chiến lược kinh doanh của chúng ta rất thành công, nhờ thực hiện tốt công tác bảo tồn, những đồ vật kiểu cổ từ hàng trăm năm trước được khai quật năm ngoái vẫn như mới.” Một người đàn ông trung niên, dáng vẻ thấp lùn, lim dim đôi mắt cất lời với toàn bộ hội nghị bàn tròn.
“Đúng vậy, việc tiếp theo của chúng ta là cần bán ra nhiều mặt hàng như thế hơn trước khi Ủy ban Thời gian trình dự thảo luật “Hạn chế đưa quảng cáo về quá 100 năm trước” lên Hội đồng Hiến pháp Liên bang, và tốt nhất là tìm về tổ tiên của những đại gia hiện nay, ha… ha… ha, chỉ có điều chúng ta phải hoàn thiện dịch vụ thông tin xuyên thời gian, xuyên không gian. Hiện nay chúng ta chỉ có thể liên lạc với những con mồi ngốc nghếch ấy bằng cách đưa tín hiệu xuyên không gian, thời gian khi điện thoại thời cổ không thể thu nhận tín hiệu điện tử.” Một người đàn ông khác ăn vận sang trọng, ánh mắt sắc nhọn, nở nụ cười nham hiểm nói. Tất cả cổ đông có mặt đều bật cười.
Vì thế, một số lượng lớn các loại mặt hàng được đưa về hơn 100 năm trước bằng hệ thống máy truyền phát, trong khi những người hưởng dịch vụ hoàn toàn miễn phí như ông M. không hề hay biết, hàng trăm năm sau, con cháu họ phải trả một giá đắt cho hành vi ngốc nghếch của họ.
Xin hỏi, sau khi rút dây, điện thoại nhà bạn có kêu không?
Miễn phí
1.
Anh M. nhìn căn phòng mới tân trang, một niềm vui sướng hân hoan dâng trào, mặc dù chỉ là sửa sang lại, nhưng anh vẫn muốn yêu cầu vợ, ngay lập tức bế đứa con nhỏ đến để cùng ngắm nhìn. Anh cố gắng xoay cái lưng đã cứng ngắc vì bệnh cột sống của mình, dựa vào bức tường còn thơm mùi sơn mới và từ từ ngồi xuống, lòng bàn tay vẫn dính vài bệt sơn trắng chưa kịp khô.
“Đúng là ở đâu cũng không thoải mái bằng nhà của mình!”
Anh M. thốt lên đầy cảm xúc. Anh nhớ lại những gì đã qua và tự nhủ, dành dụm mua được căn hộ này khi kết hôn chưa đầy ba năm quả là một thành tích đáng tự hào. Quãng thời gian đi thuê nhà, phải căn cơ lời ăn tiếng nói, phải chú ý từng cử chỉ hành động của người khác giờ thật sự đã lui về quá khứ và vĩnh viễn không bao giờ trở lại. Anh nhắm hờ đôi mắt như người đang say rượu, ngắm bức tường trắng như tuyết và khung cửa sổ sáng như gương… anh cảm thấy ngắm đi ngắm lại hàng nghìn hàng vạn lần cũng không đủ. Căn phòng mới như đứa con thương yêu vừa lọt lòng mẹ, khiến anh muốn ngắm mãi không thôi. Nhớ như in khoảnh khắc được cầm trong tay chùm chìa khóa, anh xúc động đến nỗi cả đêm không sao chợp mắt, chỉ muốn trò chuyện cùng vợ, trong khi chị không ngừng trách móc anh làm ồn, phá hỏng giấc ngủ của con trẻ.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Bên trái là phòng ngủ, chính diện là phòng khách, nơi đó sẽ bày một chiếc bàn gỗ lim thật to cùng mấy chiếc ghế bành. Nhưng thôi, tiết kiệm vậy!” Anh M. đang hào hứng lên kế hoạch sắp xếp, bày biện đồ dùng trong nhà, vừa nói vừa khoa tay chỉ hết góc này đến góc kia. Đột nhiên anh chùng xuống như quả bóng xịt, dường như có pha chút buồn rầu.
Đương nhiên rồi, dù sao đi nữa, việc sửa sang căn phòng này cũng gần như tiêu tốn toàn bộ số tiền tiết kiệm của anh, thậm chí của cả vợ anh, còn chưa kể đến số tiền anh giấu vợ vay mượn bố mẹ. Mặc dù bạn bè nhiều nhưng vay tiền bạn vẫn ngại làm sao.
Thế nên, để tiết kiệm thêm chút tiền, anh đã từ bỏ thói quen hút thuốc lá từ mấy năm nay, tất cả đều vì mục đích nhanh chóng mua được căn phòng này.
Nhưng đứng trước tất cả những bộn bề lo lắng về đồ nội thất, đồ dùng nhà bếp, đồ điện tử mới và cả chi phí nuôi dưỡng con nhỏ, niềm vui vừa đến chỉ như muối bỏ bể, anh M. lại thở dài ngao ngán, cuộc sống là vậy, “niềm vui thường chẳng tày gang”.
Anh lại đứng dậy, chuẩn bị cắm dây điện thoại, mọi việc khác có thể để sau, riêng điện thoại nhất định phải nối ngay. Không thể thế được! Điện thoại rõ ràng vẫn trên tay mình, chẳng lẽ có ma?
Chiếc điện thoại chưa nối dây bỗng nhiên kêu “reng… reng”. Tiếng chuông vốn thánh thót thường ngày giờ bỗng trở nên đinh tai nhức óc trong căn phòng trống huơ trống hoác.
Vừa nghĩ đến đây, anh M. không khỏi rùng mình lạnh buốt. Nghe đồn, trước đây, cách khu nhà này không xa từng có một nghĩa địa.
Anh M. hy vọng điện thoại ngừng kêu, và đây chỉ là hoang tưởng, nhưng sự thật hoàn toàn trái với mong muốn của anh, tiếng điện thoại như bủa vây, siết chặt anh với một ma lực khó có thể cưỡng lại. Chẳng còn cách nào khác, anh M. đành cắn răng nhấc ống nghe, nhân tiện ngó màn hình hiển thị số gọi đến.
Một số không tồn tại, thật kỳ lạ.
“A lô, xin hỏi bạn tìm ai?”
“A lô, xin hỏi, đầu dây có phải anh M. không? Chúng tôi ở công ty Thời gian, anh có thể lựa chọn sản phẩm mình cần bằng cách ấn số trên bàn phím điện thoại, 1 là đồ dùng sinh hoạt, 2 là đồ điện tử gia đình, 3 là đồ nội thất và quần áo…” Trong điện thoại là một giọng nữ ngọt ngào, cực kỳ cuốn hút, tận tình giới thiệu với anh về các loại mặt hàng. Điều này khiến anh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, chỉ tiếc là điện thoại của anh không có chức năng thu âm.
“Tất cả đều miễn phí, thưa anh. Chỉ cần bấm vài con số, toàn bộ sản phẩm sẽ được chuyển đến tận tay anh.” Giọng nữ bên kia đầu dây kết thúc câu chuyện.
Miễn phí? Anh M. có phần dao động, nhưng những gì vừa xảy ra quả là ngoài sức tưởng tượng, nếu điện thoại đã nối dây thì tuyệt đối anh M. sẽ không tin những gì vừa được nghe, vì anh biết rất rõ thời buổi này đâu đâu cũng tràn ngập những thủ đoạn lừa bịp, nên kể từ khi có nhận thức đến nay, anh M. đã học thuộc chân lý “trên đời không làm không bao giờ có ăn”.
Anh M. mạnh bạo ấn phím 1, đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng người tư vấn nhẹ nhàng hỏi anh cần gì. Bất giác như bừng tỉnh, anh M. đột ngột cúp mạnh điện thoại. Anh hít thở vài hơi thật sâu, nhưng tim vẫn đập thình thịch, như vừa làm việc gì sai trái, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn mặt mọi người xung quanh.
Chắc chắn là trò lừa đảo! Chắc chắn ai đó đang giễu cợt mình!
Anh M. lắc đầu quầy quậy. Mặc dù không thể giải thích chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh tin chắc mình đã quyết định đúng đắn, vậy mà trong lòng vẫn không tránh khỏi tiếc nuối. Một ý nghĩ chợt lóe lên, giống như trận gió nhẹ thổi qua cửa sổ đập vào tai anh: “Nhưng miễn phí thật thì sao? Nếu vậy, chẳng phải mình đã quá ngốc nghếch ư?”
Ngày tháng thấm thoát thoi đưa, từ đó anh không còn nhận được cuộc điện thoại nào kỳ quái như thế nữa, mặc dù nếu khả năng kinh tế cho phép, anh vẫn muốn mua một vài đồ dùng ước ao bấy lâu. Mãi cho tới mấy tháng sau, khi điện thoại hỏng, chẳng thể gọi đi mà cũng chẳng thể nhận gọi đến, anh M. đành gọi nhân viên sửa chữa đến khắc phục, còn mình thì đi làm.
Khi quay về, anh ngạc nhiên phát hiện trong nhà có thêm một bộ bàn ghế uống nước bằng gỗ lim được chạm khắc công phu, tỉ mỉ đúng như ngoài cửa hàng mà mỗi lần đi qua anh không thể không quay đầu nhìn lại với vẻ mặt chẳng khác gì một đứa trẻ tham ăn nhìn thấy kẹo ngọt. Nhưng giá tiền của những chiếc bàn ghế đó khiến đôi chân không ít lần muốn bước vào cửa hàng đồ gỗ cao cấp phải do dự, đắn đo.
Vậy mà giờ đây, chiếc bàn đắt tiền ấy lại sừng sững ngay giữa phòng khách nhà anh, anh M. sao có thể không vừa ngạc nhiên vừa tức giận? Anh đoán chắc vợ mình đã giấu chồng mua về, lập tức đi tìm vợ để hỏi cho ra nhẽ.
“Em nhận được một cuộc điện thoại lạ, nói rằng chúng ta là khách hàng may mắn, một công ty thời gian gì đó tặng đồ miễn phí, nên em nửa đùa nửa thật yêu cầu chiếc bàn mình thích, ai ngờ, chẳng bao lâu sau hàng được đưa đến thật.” Người vợ rụt rè, vừa ngạc nhiên vừa không giấu được niềm vui, cất lời giải thích. Trước vẻ mặt vô cùng tức giận của anh M., lời giải thích không trách khỏi vài lần lắp bắp.
Chẳng lẽ là thật? Anh M. nhíu mày suy nghĩ. Đúng rồi, đây chắc chắn là màn kịch do công ty lừa đảo dựng nên, nhưng rõ ràng điện thoại gia đình vẫn chưa sửa xong, bằng chứng là di động của anh vẫn không gọi về được.
Chết rồi, lát nữa thế nào cũng có mấy người hung hãn tìm đến buộc vợ chồng anh phải trả một khoản tiền lớn. Nghĩ vậy, anh M. không thể không trách vợ vài câu.
Nhưng đúng lúc hai người đang to tiếng tranh luận, điện thoại lại “reng reng”, anh M. quyết định tự mình nhấc máy.
Quả nhiên, vẫn là giọng nói thủ thỉ lần trước, nhưng lần này anh M. quyết đoán, dứt khoát ấn phím tiếp theo và yêu cầu một bộ truyện trinh thám Sherlock Holmes tuyệt đẹp. Đương nhiên, đây cũng là món đồ anh cực kỳ yêu thích, nên đã quyết định gặp người đưa hàng để trực tiếp hỏi đầu đuôi mọi việc.
Anh M. mở cửa, một nam thanh niên xuất hiện với bộ sách tuyệt đẹp trong tay. Người thanh niên mặc áo liền quần màu xanh như những người thợ sửa máy, nhưng chất vải có phần khác lạ, dường như lấp lánh ánh sáng của kim loại.
“Anh M. phải không? Sách anh cần đã đến ạ.” Giọng nói của người đưa hàng rất êm tai, nhưng âm điệu có phần hơi lạ, giống như âm thanh của rô-bốt.
Anh M. vẫn đang do dự chưa biết làm thế nào thì người vợ đã nhận ngay bộ sách về mình.
“Xin anh xác nhận việc nhận hàng bằng cách in dấu vân tay vào đây.” Người thanh niên đưa hàng rút ra một dụng cụ giống như dao gọt bút chì, và dưới lời khuyên của vợ, anh M. cẩn thận đưa tay vào dụng cụ đó.
Anh cảm thấy nhói đau như bị muỗi cắn, liền rút tay ra, nhưng không phát hiện điều gì khác thường. Nam thanh niên cất dụng cụ vào túi, nhìn anh M. hồi lâu và nhoẻn miệng cười.
“Thưa anh, đã xác nhận xong, nếu còn yêu cầu gì khác, anh có thể gọi điện thông báo cho chúng tôi. Việc duy nhất anh cần làm là rút dây điện thoại.” Nói xong, người thanh niên đưa cho anh một tấm danh thiếp bằng nhựa với hàng dài những con số.
Anh M. cũng như vợ, đều lâng lâng môt niềm hân hoan, sung sướng. Lẽ nào thật sự đã trúng số độc đắc? Ôi, nghĩ nhiều làm gì, họ bắt đầu gọi đến số điện thoại đó với hàng loạt yêu cầu về những đồ dùng yêu thích, nào mỹ phẩm trang điểm, nào máy ảnh kỹ thuật số, nào bình hoa cổ, nào kim ngân vàng bạc… Hai người đắm chìm trong niềm vui bất tận và không sao dứt ra được. Chỉ có điều, mỗi lần đưa hàng, người thanh niên đều lấy ra dụng cụ quen thuộc, yêu cầu anh M. xác nhận. Mặc dù cảm thấy dụng cụ đó có gì kỳ quặc, nhưng rốt cuộc anh cũng không bận tâm lắm, dù sao đi nữa cũng đâu cần trả tiền. Anh M. ôm chặt vợ vào lòng, vui đến nỗi không sao khép lại nụ cười trên môi, chỉ có đứa con nhỏ ngây thơ là cảm thấy vô cùng kỳ lạ trước biểu hiện của bố mẹ.
2.
Năm 2140, tại nhà ông Reims, Chủ tịch Hội kinh tế thành phố, một người đàn ông trung niên có dáng vẻ nho nhã, trang phục sang trọng đang ngồi trước bàn làm việc. Khuôn mặt ông thanh tú, rõ nét như được điêu khắc, dưới hàng lông mày như ẩn giấu sự kiêu sa, đó chính là ông Reims.
“Xin hỏi, có phải ông Reims không ạ?” Reims quay đầu nhìn màn hình tinh thể lỏng, có một tin nhắn từ số lạ. Đáng lẽ những tin nhắn kiểu này sẽ được phần mềm điều khiển màn hình tự động chuyển cho thư ký rô-bốt xử lý, vậy mà tin nhắn này lại có thể “qua mặt” phần mềm lợi hại này. Điều này khiến Reims không khỏi kinh ngạc lẫn tò mò, bởi vì chỉ có số ít những nhà doanh nghiệp lớn trong nước được ông mặc định trước mới có đặc quyền này.
“Đúng, tôi đây.” Reims trả lời xác nhận.
“Vậy xin ngài lập tức thanh toán toàn bộ hóa đơn mua hàng năm 2009 của tổ tiên ngài, cụ thể như sau: Một bộ bàn ghế bằng gỗ lim, một bộ tuyển tập Sherlock Holmes, một máy ảnh kiểu cổ điển đã ngừng sản xuất… Chiếc máy tính vẫn tiếp tục phát ra âm thanh, còn khuôn mặt Reims đã trở nên trắng bệch, nét nho nhã và điềm đạm trước đây vụt biến trong nháy mắt. Ông thần người nhìn hàng dài những chữ số La Mã tiếp sau.”
“Thế là thế nào? Tôi sẽ khởi kiện lên Ủy ban Thời gian, đây là hành vi lừa đảo!” Reims gằn giọng chất vấn.
“Theo luật pháp Liên bang, thế hệ sau có nghĩa vụ thanh toán các khoản nợ trong vòng 150 năm của tổ tiên mình, điều 174 khoản 6 quy định về xử phạt kinh tế của Hiến pháp Liên bang quy định, thời hạn truy xét nợ là 150 năm hoặc con cháu thế hệ thứ bảy. Hơn nữa, chúng tôi không hề uy hiếp bằng bạo lực hay dụ dỗ tổ tiên của ông, Ủy ban Thời gian chỉ quy định không được phép đưa mặt hàng trong thời cổ đại vào giao dịch thương mại hiện đại mà thôi.”
Ông Reims, ông có thời hạn một tuần để trả toàn bộ số nợ, đương nhiên, nếu ông không đồng ý, có thể nộp đơn đề nghị nhân viên hòa giải của Liên bang xử lý hoặc khiếu nại lên Tòa án cao cấp hơn. Nhưng chúng tôi cần báo cho ông biết, công ty chúng tôi có ghi chép ADN sau mỗi lần đặt mua hàng của ông M., tổ tiên của ông. Và theo pháp luật, nếu ông có khả năng mà từ chối trả nợ, chúng tôi sẽ tước bỏ thân thế, địa vị xã hội cũng như toàn bộ quyền lợi công dân của ông theo quy định, và thay đổi hồ sơ ADN của ông.” Giọng rô-bốt lạnh lùng khiến toàn thân Reims toát mồ hôi lạnh.
Trong thời đại này, chứng minh thư nhân dân đã biến mất từ lâu, công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ giá rẻ lại mang lại công dụng thần kỳ có thể khiến bấy kỳ ai “thay da đổi thịt” hoàn toàn chỉ sau một đêm ngắn ngủi, chỉ duy nhất ADN vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, nên tất cả mọi người từ khi sinh ra đều được lập hồ sơ ADN, trừ phi không còn trên cõi đời này nữa. Nếu không, tất cả mọi quyền và lợi ích của cuộc sống đều liên quan tới ADN. Đương nhiên, ADN của mỗi cá nhân đều là bí mật lớn, nên chính phủ đã khuyến cáo người dân có thể từ chối việc thu thập thông tin ADN bất hợp pháp, vì cho bên ngoài biết thông tin ADN của cá nhân thì không khác gì chuyển giao toàn bộ tài sản cho người khác. Điều luật này cũng khiến cho người trẻ tuổi thân thiết, quý trọng và hiếu thảo với bố mẹ hơn, vì họ lo bố mẹ sẽ tố cáo hành vi thiếu đạo đức, không phụng dưỡng bố mẹ của mình bằng bản đồ ADN. Có nhiều hình thức xử phạt liên quan đến ADN, ví như hồ sơ xin vay vốn không đẹp, tước bỏ thời hạn sử dụng vắc-xin phòng chống bệnh truyền nhiễm cấp tính, kiểm nghiệm hàng năm về cải tạo tế bào gốc bệnh truyền nhiễm mãn tính, thậm chí tước bỏ quyền công dân. Nếu phải chịu hình phạt này, cá nhân đó ngoài việc chờ chết ra thì không còn lối thoát nào khác.
Tất cả các hình thức xử phạt đối với hành vi vi phạm pháp luật đều được ghi trong hồ sơ ADN, hơn nữa mới đây có công ty đã nghiên cứu ra công nghệ nhân bản ADN trong phạm vi bảy thế hệ, Reims vốn cho rằng đây chỉ là một trò đùa, không ngờ đã là hiện thực rõ ràng. Và bây giờ, ông không thể không trả cái giá quá đắt cho sự xa hoa vô độ của tổ tiên mình, nếu không, công ty kia có thể giải mã mật mã ADN của ông bằng cách nhân bản ADN của tổ tiên ông, từ đó sửa lại hồ sơ ADN. Vừa nghĩ tới đây, đôi mắt ông như đã nhòa đi.
“Tôi đồng ý thanh toán!” Toàn thân Reims rã rời.
“Tổ tiên đáng ghét của tôi!” Reims gào lên bằng chút sức lực còn lại. Từ lâu ông đã được nghe ông nội kể lại, gia đình ông mấy đời trước đó chẳng hiểu tại sao đột nhiên được tặng rất nhiều đồ dùng sang trọng, mà hoàn toàn miễn phí, hóa ra tất cả đều là quỷ kế của thời gian. Sau khi tỉnh lại, Reims lập tức khiếu nại quyết định của Hội đồng Hành chính tối cao và đề nghị ra quyết định lập tức ấn định pháp luật hữu quan.
3.
Trên gác thượng của một tòa nhà hình trụ nhiều tầng, một nhóm người đang bàn tán xôn xao, họ là những cổ đông cấp cao của công ty tìm kiếm phát hiện cổ vật nổi tiếng nhất nước này. Mặc dù ngành nghề này gần đây không mấy khởi sắc, nhưng điều kỳ lạ là gương mặt ai cũng toát lên niềm vui.
“Xem ra chiến lược kinh doanh của chúng ta rất thành công, nhờ thực hiện tốt công tác bảo tồn, những đồ vật kiểu cổ từ hàng trăm năm trước được khai quật năm ngoái vẫn như mới.” Một người đàn ông trung niên, dáng vẻ thấp lùn, lim dim đôi mắt cất lời với toàn bộ hội nghị bàn tròn.
“Đúng vậy, việc tiếp theo của chúng ta là cần bán ra nhiều mặt hàng như thế hơn trước khi Ủy ban Thời gian trình dự thảo luật “Hạn chế đưa quảng cáo về quá 100 năm trước” lên Hội đồng Hiến pháp Liên bang, và tốt nhất là tìm về tổ tiên của những đại gia hiện nay, ha… ha… ha, chỉ có điều chúng ta phải hoàn thiện dịch vụ thông tin xuyên thời gian, xuyên không gian. Hiện nay chúng ta chỉ có thể liên lạc với những con mồi ngốc nghếch ấy bằng cách đưa tín hiệu xuyên không gian, thời gian khi điện thoại thời cổ không thể thu nhận tín hiệu điện tử.” Một người đàn ông khác ăn vận sang trọng, ánh mắt sắc nhọn, nở nụ cười nham hiểm nói. Tất cả cổ đông có mặt đều bật cười.
Vì thế, một số lượng lớn các loại mặt hàng được đưa về hơn 100 năm trước bằng hệ thống máy truyền phát, trong khi những người hưởng dịch vụ hoàn toàn miễn phí như ông M. không hề hay biết, hàng trăm năm sau, con cháu họ phải trả một giá đắt cho hành vi ngốc nghếch của họ.
Xin hỏi, sau khi rút dây, điện thoại nhà bạn có kêu không?
Skyy
Similar topics
» Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Chương 03
» Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Chương 19
» Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Chương 04
» Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Chương 20
» Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Chương 05
» Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Chương 19
» Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Chương 04
» Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Chương 20
» Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Chương 05
Page 1 of 1
Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum