TRĂNG LẠNH
Page 1 of 1 • Share
TRĂNG LẠNH
Con đường nhỏ dẫn vào xóm lao động nghèo buổi chiều mưa thật lầy lội. Cường ngẩng lên nhìn trời, những đám mây to và nặng vẫn còn xám xịt, gió buốt lạnh từng cơn. Anh chuyển tay cầm valy, thở dài. Hiện giờ anh đang rất mệt mỏi, đầu đau như búa bổ. Một đám trẻ con tắm mưa chạy ùa qua làm nước dưới đường bắn lên người anh hôi thối. Anh định quát chúng, nhưng chúng cười ré lên rồi chạy mất.
Trời dần tối, cái lạnh của nước mưa bắt đầu ngấm sâu vào da thịt, và người Cường lại hâm hấp sốt, cơn choáng váng khiến anh đưa tay ôm đầu. Anh nghĩ chắc có lẽ vì mình đói, suốt ngày hôm nay anh chẳng ăn gì. Ngồi bệt xuống hiên một ngôi nhà, anh thở dốc.
- Này cậu?
Một bàn tay chạm vào người anh, anh ngẩng người lên, một ông già có bộ râu dài, nhìn anh bằng đôi mắt sáng quắc.
- Cậu tìm ai ở đây?
Cường nặng nhọc nói:
- Tôi đến tìm bạn xin ở nhờ nhưng nó chuyển đi nơi khác rồi ông à.
Ông ta vẫn nhìn Cường chằm chằm.
- Vậy cậu tìm nơi khác ở đi, trời sắp tối rồi, không nên ngồi một mình ở đây.
Nói xong, ông ta bước đi, nhanh thoăn thoắt, lúc Cường chưa kịp nói gì. Anh lảo đảo đứng dậy, chợt mắt anh hoa lên, người bải hoải, mọi vật xung quanh như đảo lộn, quay cuồng, cái va- ly trên tay rơi tuột xuống đất. Mưa càng lúc càng nặng hạt...
trang-lanh
Trước mắt Cường chỉ tuyền một màu đen, anh nhắm mắt, rồi mở mắt, đưa tay lên dụi mấy cái, hình ảnh xuất hiện trước mắt anh lờ mờ như được phủ một làn khói trắng, anh không nhìn thấy rõ mọi vật, cố gắng nhìn thì nhận ra mình đang nằm trong một hòm gỗ kín mít chật chội, chút ánh sáng mờ ảo không biết từ đâu rọi vào. Sao anh lại ở đây? Anh đang ở đâu? Cường bật người ngồi dậy nhưng đầu anh va phải một tấm vẫn gổ cứng, bất chợt mùi hôi thối sộc lên mũi khiến anh buồn nôn, không chịu nổi anh cố ngồi dậy, mãi mà không được. Cường định kêu to lên, hét lên rằng: " Ai nhốt tôi vào đây, mau mở cho tôi ra, mở ra..." nhưng...anh chợt ngừng lại, mắt anh kinh hoàng nhìn chằm chằm vào tay, đôi bàn tay đang đưa lên cố đẩy cái nắp hòm, vài tia sáng lọt vào le lói đủ cho anh nhìn rõ từng lớp da thịt trên tay anh đang bong ra từng mảng nhầy nhụa, nhìn thấy cả xương, mùi hôi thối anh ngữi thấy là bốc ra từ cơ thể anh, đang nhung nhúc đầy giòi bọ, nổi khủng khiếp trào lên trong tiếng gào thét điên dại của Cường.
"Bịch". Cường mở choàng mắt, rên lên...cú rơi từ trên giường xuống khiến anh tỉnh hẳn, nhưng nổi khiếp sợ hãi hùng trong giấc mơ vẫn làm anh mụ mị cả đầu óc, Cường thở hổn hển, mồ hôi ướt cả lớp áo dính nhơm nhớp xuống nền đất lạnh. Anh bật dậy, hoảng hốt nhìn xung quanh. Lần này không phải anh đang nằm trong hòm. Anh đang nằm trên sàn đất cứng, dưới chân một cái giường gỗ. Cường thở phào khi nhìn thấy ánh nắng đang chiếu rọi ngoài khung cửa sổ mở hé, anh nghe cả tiếng rao hàng văng vẳng bên ngoài. Nhưng, đầu anh vẫn đau ong ong từng cơn như búa bổ, anh chẳng nhớ gì cả. Loáng thoáng trong trí óc anh còn nhớ là dường như anh ngất đi bên ngoài hiên nhà. Rồi sau đó..., sau đó như thế nào anh không nhớ.
Cường loạng choạng đứng dậy, bước ra ngoài, mắt hoa lên, anh phải vịn vào tường mới đi được. Ngôi nhà vắng lặng, có tiếng đồng hồ kêu tích tắc, từ căn phòng anh nằm bước ra là gặp ngay gian ngoài có lẽ dùng làm phòng khách, vì anh nhìn thấy có bộ bàn ghế để giữa phòng, một bình trà cùng mấy cái tách nằm ngay ngẩng trên bàn, cửa trước đóng kín, Cường bước đến nhìn qua khe cửa thì nhận ra con hẻm nhỏ và cái hiên nhà mà anh ngồi nghỉ chiều qua. Anh quay lại nhìn cái đồng hồ cũ kỹ trên tường đang đong đưa quả lắc, đã xế trưa rồi, anh không biết mình đã ngất đi bao lâu? "Có lẽ chủ nhà này thấy mình nằm ngoài kia nên thương tình mang vào nhà". Cường nghĩ thầm. Vậy họ đâu?
Anh nhìn quanh quất, ngôi nhà không lớn lắm, nằm phía bên này song song với phòng anh vừa đi ra có một căn phòng nữa, được một tấm rèm che kín, anh bước đến gần thì chợt nghe có tiếng động phát ra từ bên trong, dường như có một ánh mắt đang nhìn anh chằm chằm từ phía sau tấm rèm trắng kia. Cường bước đến, cố nhìn, trong phòng đó tối om, anh toan kéo tấm rèm lên thì: Anh giật thót người, từ phía sau tấm rèm bất chợt kéo lên là hai con mắt đang long lên giận dữ trong hốc mắt sâu hoắm, khuôn mặt của bà già còn đáng sợ hơn, chằng chịt nếp nhăn, nhìn thoáng qua dể khiến ta liên tưởng đến những vết sẹo kỳ dị lồi lõm. Cường hoảng hốt bước lui, bà già đi ra kéo rèm lại nhưng Cường thoáng nhìn thấy trong phòng còn có một bóng người thấp thoáng. Giọng bà già the thé, nghe như tiếng rít :
- Cậu tỉnh rồi đó hả?
Ánh mắt bà ta vẫn nhìn Cường hằn học, anh cảm thấy khó chịu nhưng vẫn lễ phép trả lời:
- Vâng !
Anh định nói thêm thì bà ta đã quay người đi ra sau nhà. Người bà già nhỏ choắt như một đứa trẻ, khô đét và co rúm. Cường đứng ngơ ngác một lúc thì bà ta đi lên, tay cầm một mâm cơm. Nhìn thấy mâm cơm canh bốc khói, Cường mới chợt thấy đói, dường như lâu lắm rồi anh chưa ăn gì cả. Bà ta đặt mâm cơm xuống bàn rồi nói như ra lệnh:
- Cậu ăn đi.
Cường không còn thấy ngại ngùng, vì cơn đói đang cồn cào trong bụng. Anh ngồi xuống ăn ngon lành. Bà già cũng ngồi đối diện anh, nhìn anh ăn không một lần chớp mắt.
- Cậu không có nhà hay sao mà nằm trước cửa nhà tôi?
Cường bắt đầu quen với cái kiểu nói chuyện cộc lốc nhát gừng của bà ta, hay có lẽ vì đã qua cơn đói nên anh cũng cảm thấy dể chịu hơn. Anh vừa ăn vừa kể cho bà ta nghe cảnh ngộ éo le của mình. Từ quê lên thành phố tìm việc hơn nữa tháng nay, công việc chưa có, tiền lại hết, anh tìm đến người bạn cùng quê xin ở nhờ thì người đó cũng đã dọn đi nơi khác.
- Giờ cậu định làm gì?
Cường thở dài:
- Cháu không biết. Giờ cháu chẳng còn nơi nào để đi, lại bệnh như thế này.
- Vậy cậu cứ ở lại đây, khi nào khỏe thì hãy đi.
Nói xong, bà ta đi vào trong phòng, Cường ngẩng người nhìn theo, lòng thầm cám ơn bà già tốt bụng, tuy thái độ bà ta có gì đó quái lạ mà anh không giải thích được. Ăn xong, Cường mang mâm cơm ra phía sau bếp, căn bếp lạnh lẽo như từ lâu chẳng ai đụng đến, đám ruồi nhặng bay vo ve khắp nơi. Trong lúc Cường đang lúi húi rữa bát ngoài sân, chợt anh cảm giác lại là ánh mắt đó, có ai đó đang nhìn chằm chằm vào anh, từ đằng sau. Anh quay người lại, chẳng có ai. Phía sau anh là khung cữa sổ của căn phòng che rèm, cửa vẫn đóng kín. Cường cúi xuống, vốc nước lên rửa mặt, sau lưng anh bỗng có tiếng kèn kẹt...kèn kẹt rít lên như tiếng cánh cửa đang từ từ hé mở, lại cảm giác có người đang nhìn anh qua ô cửa đó, Cường quay ngoắt nhìn lại một lần nữa, vẫn chẳng có ai, quái lạ, cái cửa sổ phía sau vẫn đóng im ỉm. Vậy mà...hay anh vẫn chưa hết sốt nên đã tưởng tượng ra? Anh đưa tay lên trán, đúng là vẫn còn nóng. Cường nhấc mâm bát đũa lên, quay lại định mang vào trong, nhưng vừa lúc đó...ngẩn đầu lên thì...ngay trước mắt anh, khung cửa sau lưng đã mở từ lúc nào, ánh chiều sắp tắt khiến khung cửa trông giống như một cái hốc tối om, và từ trong cái hốc đen đó có một khuôn mặt con gái từ từ hiện ra nhìn anh, cái màu đen u tối của khung cửa càng làm cho sự xuất hiện của cô gái thêm phần rùng rợn...Cô ta lặng lẽ đứng đó, yên lặng như một cái bóng. Ánh mắt nhìn lạnh lẽo đến ghê người, gương mặt bất động của cô ta mang một vẻ đáng sợ, vô cảm như một xác chết. Xoảng, anh hoảng hốt buông rơi mâm, bát đũa vỡ tung, văng tung tóe. Và, trong một thoáng khi anh vẫn còn trừng trừng kinh hãi nhìn, thì cô gái từ từ quay lưng đi vào, khung cửa lặng ngắt, như chưa bao giờ xuất hiện vật gì, trước mắt anh vẫn là khung cửa sổ đen ngòm, sâu hun hút. Sống lưng Cường chợt toát mồ hôi lạnh, anh đứng lặng người đi một lát, rồi hốt hoảng nhìn xung quanh anh, bóng đêm đã mon men bò đến, phủ lên những đám cây cối trong sân vườn, những bụi cây có hình thù kỳ quái, dây leo quấn quýt trong bóng đêm tưởng như những cánh tay khẳng khiu ma quái, đang phát ra những âm thanh rên rỉ đáng sợ cứ chực nắm lấy anh, Cường vội bước vào nhà.
Lúc này trong nhà đã chập choạng tối mà bà già vẫn chưa bật đèn. Cường mò mẫm, cố căng mắt ra nhìn để tìm công tắc. Tay anh vướng vào đám mạng nhện giăng đầy khắp nơi. Đang tìm kiếm thì chợt Cường giật mình quay lại, có một tiếng động nhỏ vừa vang lên trong bóng tối. Chắc là chuột. Cường nghĩ thầm. Anh lại tiếp tục tìm kiếm, chân dò dẫm tìm đường, bỗng, anh cảm thấy có một cái gì đó vừa lướt qua sau gáy, nhẹ như một làn gió, như một làn hơi lạnh buốt, tóc gáy anh dựng ngược. Trong đêm tối, chợt như có tiếng thở dài não nuột, rồi tất cả lại rơi vào im lặng.
Cái bóng đèn cũ ám khói kêu lẹt xẹt mấy cái trước khi sáng hẳn, anh nheo mắt một lúc mới nhìn rõ mọi vật dưới ánh sáng vàng vọt. Trời đất ở khu này sao mà tối nhanh quá, bóng đêm đã trùm lên mọi vật, phủ lên mặt đất những hình bóng kỳ dị của những tàng cây. Đang loay hoay thì... bỗng, anh kinh sợ hét lên, là bà già, bà ta lù lù phía sau anh từ lúc nào chẳng biết, khuôn mặt bà ta dưới ánh đèn càng đáng sợ, khuôn mặt đó như trở nên biến dạng, nhất là cặp mắt ánh lên nhìn ma quái, cứ chòng chọc vào anh.
- Kìa bà! Bà làm cháu sợ quá! Cường cảm thấy tiếng mình run rẩy, hơi thở gấp gáp nặng nề. Bà già nói, lúc này giọng bà ta đột nhiên trở nên lào khào như gầm gừ trong cổ họng:
- Cậu mau đi ngủ sớm đi.
Và cũng như mấy lần trước bà ta định quay người đi, nhưng Cường đã chặn lại.
- Bà cho cháu hỏi?
Bà già ngẩng mặt lên, cái nhìn của bà ta làm anh thấy ghê sợ, nó như giận dữ, như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Cường thấy nghẹn trong cổ nhưng anh cố dằn xuống nổi sợ, nói nhanh:
- Cháu thấy có cô gái ở phòng bên, cô ấy là con hay cháu bà vậy?
Bà ta chẳng nói chẳng rằng quay người đi thẳng, miệng lầm bầm gì chẳng rõ.
Cường đi vào phòng, ngồi trên giường, nhìn xung quanh gian phòng sơ sài. Anh cảm thấy trong lòng bồi hồi xen lẫn sự lo lắng mơ hồ, những sự việc xảy ra làm anh không muốn ở lại đây thêm lúc nào nữa, dù vẫn còn khá mệt nhưng anh định bụng đi ngủ sớm rồi sáng mai sẽ chào bà già đi về quê. Nằm được một lúc, anh vẫn trằn trọc không sao ngủ được, đành nằm lắng tai nghe. Từng trận gió thổi qua, một loạt lá rơi rào rạt trên mái nhà, rồi chợt mọi vật trở nên im lặng như tờ. Cường mở mắt nhìn ánh trăng xuyên qua khung cữa sổ, trăng đêm nay sáng đến kỳ lạ, rọi những luồng xanh lạnh lẽo, rồi anh nhắm mắt lại, tâm trí dịu đi trong từng đợt gió rì rào, rì rào.
Bỗng từ đâu, một cơn gió lạnh thổi qua làm anh hơi rùng mình. Anh mở hé mắt, ánh trăng vẫn lơ lững ngoài song. Anh lại cảm thấy dường như anh không nằm một mình...Dường như có ai đó đang đứng bên cạnh. Mà "ai" đó hình như là một cô gái. Cường nhủ thầm chắc hình ảnh đó là do anh đang mơ màng, nên cứ nằm yên, có một bàn tay đưa ra chạm vào người anh, anh chợt lạnh toát cả người, bàn tay nhỏ bé mềm mại nhưng lạnh như đá, khiến anh choàng tỉnh.
- Anh chưa ngủ à? Vậy mà em tưởng anh đã ngủ say lắm.
Giọng cô gái dịu dàng, trong trẻo, nghe rất hay. Cường mở hẳn mắt nhìn, anh giật mình, anh nhận ra cô gái anh đã nhìn thấy lúc chiều. Cô ta đứng trước cửa sổ đang mở và hơi ngoảnh mặt ra ngoài, phía ánh trăng. Nhìn cô trạc mười tám, hai mươi, hai mắt đen và sáng, đẹp lạ thường, đôi má đầy, mơn mởn, đôi bàn tay nhỏ và mướt, làn da trắng như sứ, trắng một cách lạ lùng.
- Trời ơi! Cường buột miệng kêu lên, ở đây mà có người nhan sắc đến thế này ư? Anh đang mơ hay tỉnh?
Cường nghĩ thế, rồi bật ngồi dậy, thì ra tỉnh chứ không phải mơ. Cường hỏi cô gái:
- Lúc chiều anh có gặp em phải không?
- Vâng! Cô gái vừa nói vừa bước đến ngồi cạnh.
- Em là con gái của bà à?
- Vâng!
Đến đó chợt Cường ngẩng người ra, không biết hỏi thêm câu gì. Anh nhìn cô gái một lúc lâu, cô ta bổng dưng có vẻ e thẹn, ngẩng lên nhìn anh rồi ngoảnh đi nơi khác. Cường thấy ngượng nghịu, xưa nay, trên con đường mưu sinh rày đây mai đó anh gặp nhiều cô gái đẹp, nhưng chẳng có ai đẹp đến độ này. Đôi mắt cô nhìn trong trẻo làm sao, và trong lòng Cường chợt dậy lên một tình cảm thương mến kỳ lạ làm anh xúc động. Mãi một lúc, anh mới hỏi được:
- Sao em còn chưa đi ngủ?
Cô gái đã hết thẹn, tươi nét mặt:
- Em chưa muốn ngủ, nên sang đây rủ anh nói chuyện. Nhưng vào đã thấy anh ngủ rồi.
- Vậy em vào lâu chưa?
- Vào lâu rồi. Đứng nhìn anh cả một lúc lâu.
- Anh đâu có ngủ. Mà sao anh lại không thấy em?
- Do anh ngủ mà.
Cô vừa trả lời vừa cười. Cô cười rất xinh, rồi bất chợt dựa hẳn vào người anh, làm Cường gợn cả người lên. Vẻ đẹp ngây thơ, rất dịu dàng của cô bé khiến anh không còn ngại ngùng gì nữa. Anh đánh bạo vòng tay ôm lấy tấm thân nhỏ bé. Cái đen tối trong phòng trong trẻo dịu dàng nhờ có ánh trăng chiếu vào. Chân cô hơi đưa đẩy và nét mặt có vẻ buồn bực khiến anh lo ngại:
- Em không muốn ngồi với anh hay sao?
Cô khẽ mỉm cười:
- Sao không muốn? Không thì em vào đây làm gì? Nói chuyện một lát anh cùng em sang bên kia nhé?
- Sang bên nào cơ?
- Sang bên phòng em đấy.
- Sang bên đấy làm gì?
- Em muốn nhờ anh làm giúp em một việc.
Cường hơi ngạc nhiên:
- Việc gì vậy em?
Cô lại đong đưa chân, tần ngần:
- Thì sang bên đấy em mới nói được.
Rồi cô ngẩng mắt lên nhìn Cường, ánh mắt như vẫn lơn khiến anh xiêu lòng, Cường ngẩng ngại hỏi:
- Vậy còn mẹ em? Bà không thích anh vào phòng em đâu.
Nghe vậy nét mặt cô tươi ngay, cô bảo:
- Không sao. Mẹ em ngủ rồi mà. Anh sang giúp em ngay nhé!
Cường không thể từ chối. Anh bước xuống, đi theo cô. Lúc này, đèn đóm trong nhà đã được bà già tắt hết cả, chỉ còn duy nhất ánh đèn nhỏ leo lét phát ra từ trên bàn thờ giữa nhà. Cường căng mắt nhìn theo bóng áo trắng của cô gái. Cô ta đi nhanh quá, vì không quen với ngôi nhà, và vì phải mò mẫm trong bóng tối khiến Cường không theo kịp, anh chỉ thoáng thấy bóng cô lướt nhẹ vào trong phòng, anh nhanh chóng bước theo. Nhịp chân anh vừa bước vào trước cửa, thì bên tai anh nghe một tiếng gầm hừ ghê rợn, nghe như tiếng gầm trong cổ họng một loài thú dữ, Cường quay lại, trong bóng đêm lờ mờ anh chỉ kịp thấy hình dáng lom khom, rúm ró của bà già, bà ta vung tay lên, cánh tay chợt trở nên to lớn và dài lêu nghêu, Cường hét lên một tiếng khủng khiếp rồi ngất lịm.
Trong cơn đau đớn, Cường lờ mờ nghe thấy những tiếng kêu gào ghê rợn, có cả tiếng thét của cô gái, tiếng thét như ngẩng mũi kim xuyên qua tai anh đau buốt. Nửa mê nửa tỉnh, anh cố hết sức tàn còn lại cố nhỏm người dậy, vì anh lo sợ bà già ghê gớm kia sẽ làm hại đến cô, nhưng...cánh tay anh chỉ vừa đưa lên đã buông rơi. Anh chìm trong bóng đêm dày đặc, cơ thể như rơi tõm vào một vực sâu không đáy...
- Này anh, đến đây! Đến đây nào!...
Cường nghe tiếng gọi trong trẻo vang lên, cùng tiếng cười giòn tan của cô gái, anh thấy mình đang đứng ở một nơi mờ ảo, ánh trăng xanh che phủ mọi vật xung quanh như ngẩng dải lụa từ trên buông rủ, phơ phất trong không trung. Chợt cô gái từ đâu xuất hiện sau từng lớp mờ ảo đó, vẩy anh...
- Anh! Đến đây! Đến đây với em!...
Tiếng cô gọi thiết tha, vang lên như vọng từ một nơi nào xa xăm. Cường đưa tay lên như cố vén lớp khói sương đang quấn chặt lấy anh. Anh lần từng bước khó nhọc, mà bóng người con gái cứ lúc ẩn lúc hiện như một bóng hình vô định. Anh như người mộng du, chỉ biết đi theo tiếng gọi lẩn trong từng ràng cười trong trẻo như trẻ con. Càng lúc anh càng cảm thấy mơ hồ, như lạc vào một mê cung, hơi thở càng lúc càng dồn dập, còn tiếng gọi cứ như vang lên mọi nơi, mọi hướng, xoáy tròn ma quái...
- Nào....lại đây...đến đây....
Cường thấy mắt anh hoa lên, trước mắt anh, chợt có một bóng trắng lướt nhanh như bay, anh chưa kịp nhìn rõ đó là gì thì...cái bóng lơ lửng đó lướt qua sau lưng, một hơi lạnh phả sau gáy khiến anh gợn từng chân tóc, quay ngoắt lại chỉ còn kịp thấy một bóng mờ vút qua, cùng với nó là một mùi hôi tanh nồng nặc ghê gớm. Cường kinh hãi, anh sợ, nổi sợ như đông cứng từng mạch máu trong cơ thể, anh nhận ra toàn thân đang run rẩy, tim như ngừng đập khiến anh phải há miệng cố hớp lấy không khí như người sắp chết ngạt. Linh tính mách bảo anh đang sắp gặp một điều gì đó ghê gớm...và thứ đó đang...đến..gần..anh...anh từ từ quay nhìn lại...
Là cô gái, đã đứng phía sau anh tự lúc nào. Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái vẫn khiến anh giật mình dù anh đang chờ đợi một thứ gì đó đáng sợ hơn sẽ đến. Chưa kịp định thần thì cô đã nắm lấy tay anh kéo đi bằng một sức mạnh kỳ lạ, và anh rùng mình nhận ra, tay cô ta lạnh ngắt, như một xác chết.
- Khoan đã... Cường hổn hển...chúng ta đi đâu đây, em đưa tôi đi đâu vậy?
Cô ta không trả lời, nét mặt đanh lại, càng lôi anh đi nhanh hơn, ánh trăng như xuyên qua cơ thể cả hai người, Cường muốn dừng lại, anh vùng tay ra. Cánh tay buông nhanh khiến anh mất đà ngã nhào, khi ngẩng lên, cô gái vẫn đứng im như một pho tượng, mái tóc dài theo gió thổi phơ phất che phủ cả khuôn mặt.
- Sao anh không đi theo em?
Trời dần tối, cái lạnh của nước mưa bắt đầu ngấm sâu vào da thịt, và người Cường lại hâm hấp sốt, cơn choáng váng khiến anh đưa tay ôm đầu. Anh nghĩ chắc có lẽ vì mình đói, suốt ngày hôm nay anh chẳng ăn gì. Ngồi bệt xuống hiên một ngôi nhà, anh thở dốc.
- Này cậu?
Một bàn tay chạm vào người anh, anh ngẩng người lên, một ông già có bộ râu dài, nhìn anh bằng đôi mắt sáng quắc.
- Cậu tìm ai ở đây?
Cường nặng nhọc nói:
- Tôi đến tìm bạn xin ở nhờ nhưng nó chuyển đi nơi khác rồi ông à.
Ông ta vẫn nhìn Cường chằm chằm.
- Vậy cậu tìm nơi khác ở đi, trời sắp tối rồi, không nên ngồi một mình ở đây.
Nói xong, ông ta bước đi, nhanh thoăn thoắt, lúc Cường chưa kịp nói gì. Anh lảo đảo đứng dậy, chợt mắt anh hoa lên, người bải hoải, mọi vật xung quanh như đảo lộn, quay cuồng, cái va- ly trên tay rơi tuột xuống đất. Mưa càng lúc càng nặng hạt...
trang-lanh
Trước mắt Cường chỉ tuyền một màu đen, anh nhắm mắt, rồi mở mắt, đưa tay lên dụi mấy cái, hình ảnh xuất hiện trước mắt anh lờ mờ như được phủ một làn khói trắng, anh không nhìn thấy rõ mọi vật, cố gắng nhìn thì nhận ra mình đang nằm trong một hòm gỗ kín mít chật chội, chút ánh sáng mờ ảo không biết từ đâu rọi vào. Sao anh lại ở đây? Anh đang ở đâu? Cường bật người ngồi dậy nhưng đầu anh va phải một tấm vẫn gổ cứng, bất chợt mùi hôi thối sộc lên mũi khiến anh buồn nôn, không chịu nổi anh cố ngồi dậy, mãi mà không được. Cường định kêu to lên, hét lên rằng: " Ai nhốt tôi vào đây, mau mở cho tôi ra, mở ra..." nhưng...anh chợt ngừng lại, mắt anh kinh hoàng nhìn chằm chằm vào tay, đôi bàn tay đang đưa lên cố đẩy cái nắp hòm, vài tia sáng lọt vào le lói đủ cho anh nhìn rõ từng lớp da thịt trên tay anh đang bong ra từng mảng nhầy nhụa, nhìn thấy cả xương, mùi hôi thối anh ngữi thấy là bốc ra từ cơ thể anh, đang nhung nhúc đầy giòi bọ, nổi khủng khiếp trào lên trong tiếng gào thét điên dại của Cường.
"Bịch". Cường mở choàng mắt, rên lên...cú rơi từ trên giường xuống khiến anh tỉnh hẳn, nhưng nổi khiếp sợ hãi hùng trong giấc mơ vẫn làm anh mụ mị cả đầu óc, Cường thở hổn hển, mồ hôi ướt cả lớp áo dính nhơm nhớp xuống nền đất lạnh. Anh bật dậy, hoảng hốt nhìn xung quanh. Lần này không phải anh đang nằm trong hòm. Anh đang nằm trên sàn đất cứng, dưới chân một cái giường gỗ. Cường thở phào khi nhìn thấy ánh nắng đang chiếu rọi ngoài khung cửa sổ mở hé, anh nghe cả tiếng rao hàng văng vẳng bên ngoài. Nhưng, đầu anh vẫn đau ong ong từng cơn như búa bổ, anh chẳng nhớ gì cả. Loáng thoáng trong trí óc anh còn nhớ là dường như anh ngất đi bên ngoài hiên nhà. Rồi sau đó..., sau đó như thế nào anh không nhớ.
Cường loạng choạng đứng dậy, bước ra ngoài, mắt hoa lên, anh phải vịn vào tường mới đi được. Ngôi nhà vắng lặng, có tiếng đồng hồ kêu tích tắc, từ căn phòng anh nằm bước ra là gặp ngay gian ngoài có lẽ dùng làm phòng khách, vì anh nhìn thấy có bộ bàn ghế để giữa phòng, một bình trà cùng mấy cái tách nằm ngay ngẩng trên bàn, cửa trước đóng kín, Cường bước đến nhìn qua khe cửa thì nhận ra con hẻm nhỏ và cái hiên nhà mà anh ngồi nghỉ chiều qua. Anh quay lại nhìn cái đồng hồ cũ kỹ trên tường đang đong đưa quả lắc, đã xế trưa rồi, anh không biết mình đã ngất đi bao lâu? "Có lẽ chủ nhà này thấy mình nằm ngoài kia nên thương tình mang vào nhà". Cường nghĩ thầm. Vậy họ đâu?
Anh nhìn quanh quất, ngôi nhà không lớn lắm, nằm phía bên này song song với phòng anh vừa đi ra có một căn phòng nữa, được một tấm rèm che kín, anh bước đến gần thì chợt nghe có tiếng động phát ra từ bên trong, dường như có một ánh mắt đang nhìn anh chằm chằm từ phía sau tấm rèm trắng kia. Cường bước đến, cố nhìn, trong phòng đó tối om, anh toan kéo tấm rèm lên thì: Anh giật thót người, từ phía sau tấm rèm bất chợt kéo lên là hai con mắt đang long lên giận dữ trong hốc mắt sâu hoắm, khuôn mặt của bà già còn đáng sợ hơn, chằng chịt nếp nhăn, nhìn thoáng qua dể khiến ta liên tưởng đến những vết sẹo kỳ dị lồi lõm. Cường hoảng hốt bước lui, bà già đi ra kéo rèm lại nhưng Cường thoáng nhìn thấy trong phòng còn có một bóng người thấp thoáng. Giọng bà già the thé, nghe như tiếng rít :
- Cậu tỉnh rồi đó hả?
Ánh mắt bà ta vẫn nhìn Cường hằn học, anh cảm thấy khó chịu nhưng vẫn lễ phép trả lời:
- Vâng !
Anh định nói thêm thì bà ta đã quay người đi ra sau nhà. Người bà già nhỏ choắt như một đứa trẻ, khô đét và co rúm. Cường đứng ngơ ngác một lúc thì bà ta đi lên, tay cầm một mâm cơm. Nhìn thấy mâm cơm canh bốc khói, Cường mới chợt thấy đói, dường như lâu lắm rồi anh chưa ăn gì cả. Bà ta đặt mâm cơm xuống bàn rồi nói như ra lệnh:
- Cậu ăn đi.
Cường không còn thấy ngại ngùng, vì cơn đói đang cồn cào trong bụng. Anh ngồi xuống ăn ngon lành. Bà già cũng ngồi đối diện anh, nhìn anh ăn không một lần chớp mắt.
- Cậu không có nhà hay sao mà nằm trước cửa nhà tôi?
Cường bắt đầu quen với cái kiểu nói chuyện cộc lốc nhát gừng của bà ta, hay có lẽ vì đã qua cơn đói nên anh cũng cảm thấy dể chịu hơn. Anh vừa ăn vừa kể cho bà ta nghe cảnh ngộ éo le của mình. Từ quê lên thành phố tìm việc hơn nữa tháng nay, công việc chưa có, tiền lại hết, anh tìm đến người bạn cùng quê xin ở nhờ thì người đó cũng đã dọn đi nơi khác.
- Giờ cậu định làm gì?
Cường thở dài:
- Cháu không biết. Giờ cháu chẳng còn nơi nào để đi, lại bệnh như thế này.
- Vậy cậu cứ ở lại đây, khi nào khỏe thì hãy đi.
Nói xong, bà ta đi vào trong phòng, Cường ngẩng người nhìn theo, lòng thầm cám ơn bà già tốt bụng, tuy thái độ bà ta có gì đó quái lạ mà anh không giải thích được. Ăn xong, Cường mang mâm cơm ra phía sau bếp, căn bếp lạnh lẽo như từ lâu chẳng ai đụng đến, đám ruồi nhặng bay vo ve khắp nơi. Trong lúc Cường đang lúi húi rữa bát ngoài sân, chợt anh cảm giác lại là ánh mắt đó, có ai đó đang nhìn chằm chằm vào anh, từ đằng sau. Anh quay người lại, chẳng có ai. Phía sau anh là khung cữa sổ của căn phòng che rèm, cửa vẫn đóng kín. Cường cúi xuống, vốc nước lên rửa mặt, sau lưng anh bỗng có tiếng kèn kẹt...kèn kẹt rít lên như tiếng cánh cửa đang từ từ hé mở, lại cảm giác có người đang nhìn anh qua ô cửa đó, Cường quay ngoắt nhìn lại một lần nữa, vẫn chẳng có ai, quái lạ, cái cửa sổ phía sau vẫn đóng im ỉm. Vậy mà...hay anh vẫn chưa hết sốt nên đã tưởng tượng ra? Anh đưa tay lên trán, đúng là vẫn còn nóng. Cường nhấc mâm bát đũa lên, quay lại định mang vào trong, nhưng vừa lúc đó...ngẩn đầu lên thì...ngay trước mắt anh, khung cửa sau lưng đã mở từ lúc nào, ánh chiều sắp tắt khiến khung cửa trông giống như một cái hốc tối om, và từ trong cái hốc đen đó có một khuôn mặt con gái từ từ hiện ra nhìn anh, cái màu đen u tối của khung cửa càng làm cho sự xuất hiện của cô gái thêm phần rùng rợn...Cô ta lặng lẽ đứng đó, yên lặng như một cái bóng. Ánh mắt nhìn lạnh lẽo đến ghê người, gương mặt bất động của cô ta mang một vẻ đáng sợ, vô cảm như một xác chết. Xoảng, anh hoảng hốt buông rơi mâm, bát đũa vỡ tung, văng tung tóe. Và, trong một thoáng khi anh vẫn còn trừng trừng kinh hãi nhìn, thì cô gái từ từ quay lưng đi vào, khung cửa lặng ngắt, như chưa bao giờ xuất hiện vật gì, trước mắt anh vẫn là khung cửa sổ đen ngòm, sâu hun hút. Sống lưng Cường chợt toát mồ hôi lạnh, anh đứng lặng người đi một lát, rồi hốt hoảng nhìn xung quanh anh, bóng đêm đã mon men bò đến, phủ lên những đám cây cối trong sân vườn, những bụi cây có hình thù kỳ quái, dây leo quấn quýt trong bóng đêm tưởng như những cánh tay khẳng khiu ma quái, đang phát ra những âm thanh rên rỉ đáng sợ cứ chực nắm lấy anh, Cường vội bước vào nhà.
Lúc này trong nhà đã chập choạng tối mà bà già vẫn chưa bật đèn. Cường mò mẫm, cố căng mắt ra nhìn để tìm công tắc. Tay anh vướng vào đám mạng nhện giăng đầy khắp nơi. Đang tìm kiếm thì chợt Cường giật mình quay lại, có một tiếng động nhỏ vừa vang lên trong bóng tối. Chắc là chuột. Cường nghĩ thầm. Anh lại tiếp tục tìm kiếm, chân dò dẫm tìm đường, bỗng, anh cảm thấy có một cái gì đó vừa lướt qua sau gáy, nhẹ như một làn gió, như một làn hơi lạnh buốt, tóc gáy anh dựng ngược. Trong đêm tối, chợt như có tiếng thở dài não nuột, rồi tất cả lại rơi vào im lặng.
Cái bóng đèn cũ ám khói kêu lẹt xẹt mấy cái trước khi sáng hẳn, anh nheo mắt một lúc mới nhìn rõ mọi vật dưới ánh sáng vàng vọt. Trời đất ở khu này sao mà tối nhanh quá, bóng đêm đã trùm lên mọi vật, phủ lên mặt đất những hình bóng kỳ dị của những tàng cây. Đang loay hoay thì... bỗng, anh kinh sợ hét lên, là bà già, bà ta lù lù phía sau anh từ lúc nào chẳng biết, khuôn mặt bà ta dưới ánh đèn càng đáng sợ, khuôn mặt đó như trở nên biến dạng, nhất là cặp mắt ánh lên nhìn ma quái, cứ chòng chọc vào anh.
- Kìa bà! Bà làm cháu sợ quá! Cường cảm thấy tiếng mình run rẩy, hơi thở gấp gáp nặng nề. Bà già nói, lúc này giọng bà ta đột nhiên trở nên lào khào như gầm gừ trong cổ họng:
- Cậu mau đi ngủ sớm đi.
Và cũng như mấy lần trước bà ta định quay người đi, nhưng Cường đã chặn lại.
- Bà cho cháu hỏi?
Bà già ngẩng mặt lên, cái nhìn của bà ta làm anh thấy ghê sợ, nó như giận dữ, như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Cường thấy nghẹn trong cổ nhưng anh cố dằn xuống nổi sợ, nói nhanh:
- Cháu thấy có cô gái ở phòng bên, cô ấy là con hay cháu bà vậy?
Bà ta chẳng nói chẳng rằng quay người đi thẳng, miệng lầm bầm gì chẳng rõ.
Cường đi vào phòng, ngồi trên giường, nhìn xung quanh gian phòng sơ sài. Anh cảm thấy trong lòng bồi hồi xen lẫn sự lo lắng mơ hồ, những sự việc xảy ra làm anh không muốn ở lại đây thêm lúc nào nữa, dù vẫn còn khá mệt nhưng anh định bụng đi ngủ sớm rồi sáng mai sẽ chào bà già đi về quê. Nằm được một lúc, anh vẫn trằn trọc không sao ngủ được, đành nằm lắng tai nghe. Từng trận gió thổi qua, một loạt lá rơi rào rạt trên mái nhà, rồi chợt mọi vật trở nên im lặng như tờ. Cường mở mắt nhìn ánh trăng xuyên qua khung cữa sổ, trăng đêm nay sáng đến kỳ lạ, rọi những luồng xanh lạnh lẽo, rồi anh nhắm mắt lại, tâm trí dịu đi trong từng đợt gió rì rào, rì rào.
Bỗng từ đâu, một cơn gió lạnh thổi qua làm anh hơi rùng mình. Anh mở hé mắt, ánh trăng vẫn lơ lững ngoài song. Anh lại cảm thấy dường như anh không nằm một mình...Dường như có ai đó đang đứng bên cạnh. Mà "ai" đó hình như là một cô gái. Cường nhủ thầm chắc hình ảnh đó là do anh đang mơ màng, nên cứ nằm yên, có một bàn tay đưa ra chạm vào người anh, anh chợt lạnh toát cả người, bàn tay nhỏ bé mềm mại nhưng lạnh như đá, khiến anh choàng tỉnh.
- Anh chưa ngủ à? Vậy mà em tưởng anh đã ngủ say lắm.
Giọng cô gái dịu dàng, trong trẻo, nghe rất hay. Cường mở hẳn mắt nhìn, anh giật mình, anh nhận ra cô gái anh đã nhìn thấy lúc chiều. Cô ta đứng trước cửa sổ đang mở và hơi ngoảnh mặt ra ngoài, phía ánh trăng. Nhìn cô trạc mười tám, hai mươi, hai mắt đen và sáng, đẹp lạ thường, đôi má đầy, mơn mởn, đôi bàn tay nhỏ và mướt, làn da trắng như sứ, trắng một cách lạ lùng.
- Trời ơi! Cường buột miệng kêu lên, ở đây mà có người nhan sắc đến thế này ư? Anh đang mơ hay tỉnh?
Cường nghĩ thế, rồi bật ngồi dậy, thì ra tỉnh chứ không phải mơ. Cường hỏi cô gái:
- Lúc chiều anh có gặp em phải không?
- Vâng! Cô gái vừa nói vừa bước đến ngồi cạnh.
- Em là con gái của bà à?
- Vâng!
Đến đó chợt Cường ngẩng người ra, không biết hỏi thêm câu gì. Anh nhìn cô gái một lúc lâu, cô ta bổng dưng có vẻ e thẹn, ngẩng lên nhìn anh rồi ngoảnh đi nơi khác. Cường thấy ngượng nghịu, xưa nay, trên con đường mưu sinh rày đây mai đó anh gặp nhiều cô gái đẹp, nhưng chẳng có ai đẹp đến độ này. Đôi mắt cô nhìn trong trẻo làm sao, và trong lòng Cường chợt dậy lên một tình cảm thương mến kỳ lạ làm anh xúc động. Mãi một lúc, anh mới hỏi được:
- Sao em còn chưa đi ngủ?
Cô gái đã hết thẹn, tươi nét mặt:
- Em chưa muốn ngủ, nên sang đây rủ anh nói chuyện. Nhưng vào đã thấy anh ngủ rồi.
- Vậy em vào lâu chưa?
- Vào lâu rồi. Đứng nhìn anh cả một lúc lâu.
- Anh đâu có ngủ. Mà sao anh lại không thấy em?
- Do anh ngủ mà.
Cô vừa trả lời vừa cười. Cô cười rất xinh, rồi bất chợt dựa hẳn vào người anh, làm Cường gợn cả người lên. Vẻ đẹp ngây thơ, rất dịu dàng của cô bé khiến anh không còn ngại ngùng gì nữa. Anh đánh bạo vòng tay ôm lấy tấm thân nhỏ bé. Cái đen tối trong phòng trong trẻo dịu dàng nhờ có ánh trăng chiếu vào. Chân cô hơi đưa đẩy và nét mặt có vẻ buồn bực khiến anh lo ngại:
- Em không muốn ngồi với anh hay sao?
Cô khẽ mỉm cười:
- Sao không muốn? Không thì em vào đây làm gì? Nói chuyện một lát anh cùng em sang bên kia nhé?
- Sang bên nào cơ?
- Sang bên phòng em đấy.
- Sang bên đấy làm gì?
- Em muốn nhờ anh làm giúp em một việc.
Cường hơi ngạc nhiên:
- Việc gì vậy em?
Cô lại đong đưa chân, tần ngần:
- Thì sang bên đấy em mới nói được.
Rồi cô ngẩng mắt lên nhìn Cường, ánh mắt như vẫn lơn khiến anh xiêu lòng, Cường ngẩng ngại hỏi:
- Vậy còn mẹ em? Bà không thích anh vào phòng em đâu.
Nghe vậy nét mặt cô tươi ngay, cô bảo:
- Không sao. Mẹ em ngủ rồi mà. Anh sang giúp em ngay nhé!
Cường không thể từ chối. Anh bước xuống, đi theo cô. Lúc này, đèn đóm trong nhà đã được bà già tắt hết cả, chỉ còn duy nhất ánh đèn nhỏ leo lét phát ra từ trên bàn thờ giữa nhà. Cường căng mắt nhìn theo bóng áo trắng của cô gái. Cô ta đi nhanh quá, vì không quen với ngôi nhà, và vì phải mò mẫm trong bóng tối khiến Cường không theo kịp, anh chỉ thoáng thấy bóng cô lướt nhẹ vào trong phòng, anh nhanh chóng bước theo. Nhịp chân anh vừa bước vào trước cửa, thì bên tai anh nghe một tiếng gầm hừ ghê rợn, nghe như tiếng gầm trong cổ họng một loài thú dữ, Cường quay lại, trong bóng đêm lờ mờ anh chỉ kịp thấy hình dáng lom khom, rúm ró của bà già, bà ta vung tay lên, cánh tay chợt trở nên to lớn và dài lêu nghêu, Cường hét lên một tiếng khủng khiếp rồi ngất lịm.
Trong cơn đau đớn, Cường lờ mờ nghe thấy những tiếng kêu gào ghê rợn, có cả tiếng thét của cô gái, tiếng thét như ngẩng mũi kim xuyên qua tai anh đau buốt. Nửa mê nửa tỉnh, anh cố hết sức tàn còn lại cố nhỏm người dậy, vì anh lo sợ bà già ghê gớm kia sẽ làm hại đến cô, nhưng...cánh tay anh chỉ vừa đưa lên đã buông rơi. Anh chìm trong bóng đêm dày đặc, cơ thể như rơi tõm vào một vực sâu không đáy...
- Này anh, đến đây! Đến đây nào!...
Cường nghe tiếng gọi trong trẻo vang lên, cùng tiếng cười giòn tan của cô gái, anh thấy mình đang đứng ở một nơi mờ ảo, ánh trăng xanh che phủ mọi vật xung quanh như ngẩng dải lụa từ trên buông rủ, phơ phất trong không trung. Chợt cô gái từ đâu xuất hiện sau từng lớp mờ ảo đó, vẩy anh...
- Anh! Đến đây! Đến đây với em!...
Tiếng cô gọi thiết tha, vang lên như vọng từ một nơi nào xa xăm. Cường đưa tay lên như cố vén lớp khói sương đang quấn chặt lấy anh. Anh lần từng bước khó nhọc, mà bóng người con gái cứ lúc ẩn lúc hiện như một bóng hình vô định. Anh như người mộng du, chỉ biết đi theo tiếng gọi lẩn trong từng ràng cười trong trẻo như trẻ con. Càng lúc anh càng cảm thấy mơ hồ, như lạc vào một mê cung, hơi thở càng lúc càng dồn dập, còn tiếng gọi cứ như vang lên mọi nơi, mọi hướng, xoáy tròn ma quái...
- Nào....lại đây...đến đây....
Cường thấy mắt anh hoa lên, trước mắt anh, chợt có một bóng trắng lướt nhanh như bay, anh chưa kịp nhìn rõ đó là gì thì...cái bóng lơ lửng đó lướt qua sau lưng, một hơi lạnh phả sau gáy khiến anh gợn từng chân tóc, quay ngoắt lại chỉ còn kịp thấy một bóng mờ vút qua, cùng với nó là một mùi hôi tanh nồng nặc ghê gớm. Cường kinh hãi, anh sợ, nổi sợ như đông cứng từng mạch máu trong cơ thể, anh nhận ra toàn thân đang run rẩy, tim như ngừng đập khiến anh phải há miệng cố hớp lấy không khí như người sắp chết ngạt. Linh tính mách bảo anh đang sắp gặp một điều gì đó ghê gớm...và thứ đó đang...đến..gần..anh...anh từ từ quay nhìn lại...
Là cô gái, đã đứng phía sau anh tự lúc nào. Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái vẫn khiến anh giật mình dù anh đang chờ đợi một thứ gì đó đáng sợ hơn sẽ đến. Chưa kịp định thần thì cô đã nắm lấy tay anh kéo đi bằng một sức mạnh kỳ lạ, và anh rùng mình nhận ra, tay cô ta lạnh ngắt, như một xác chết.
- Khoan đã... Cường hổn hển...chúng ta đi đâu đây, em đưa tôi đi đâu vậy?
Cô ta không trả lời, nét mặt đanh lại, càng lôi anh đi nhanh hơn, ánh trăng như xuyên qua cơ thể cả hai người, Cường muốn dừng lại, anh vùng tay ra. Cánh tay buông nhanh khiến anh mất đà ngã nhào, khi ngẩng lên, cô gái vẫn đứng im như một pho tượng, mái tóc dài theo gió thổi phơ phất che phủ cả khuôn mặt.
- Sao anh không đi theo em?
Skyy
Re: TRĂNG LẠNH
Giọng cô cất lên nghe như từ một nơi nào thâm u vọng lại, như trách móc, như nức nở.
- Anh...
Cường chưa nói dứt lời thì...cô ta quay lại nhìn anh, đôi mắt dịu dàng ngân ngấn nước, màu áo trắng làm vẻ mong manh của cô thêm phần mờ ảo, lúc này trông cô chỉ như một làn sương khói.
- Anh... - Cường bối rối, chợt thấy mình như người có lỗi, anh dứng dậy, bước đến định nắm lấy bàn tay cô an ủi. Sao anh có thể mang lòng nghi ngờ, sợ hãi một cô gái yếu đuối như thế này?
trang-lanh-phan-2
Bàn tay Cường vừa chạm đến tay cô thì đã bị nắm chặt lấy, bàn tay cô gái cứng và lạnh như đá bấu chặt lấy tay anh, những móng tay sắc nhọn cắm phập vào da thịt khiến Cường đau đớn, anh vùng vẫy cố giằng ra nhưng chỉ làm bàn tay cô ta xiết chặt hơn. Anh hoảng sợ không tin rằng cô gái bé nhỏ lại có sức mạnh đến vậy. Đưa tay còn lại nắm lấy vai cô ta, thì kinh hãi thay, khi cô gái quay lại, dưới ánh trăng là khuôn mặt biến dạng gớm ghiếc, không còn là của con người, Cường thét lên....
Một cảm giác dịu dàng vuốt ve trên má, đó giống như cảm giác của con mèo nhỏ anh nuôi lúc trước thường đến cọ vào tay anh. Anh lờ mờ hé mắt, đưa tay lên vuốt con mèo, anh cầm nó đưa lên thì nhận ra đó là một bàn tay người, nỗi kinh hoàng trong giấc mơ như lại trỗi dậy, Cường bật người lùi lại...
- Anh tỉnh rồi!
Cô ta tiến sát lại gần anh, Cường gào lên:
- Đừng! Cô đừng đến gần tôi,...buông tôi ra...
Cô ta vẩn tiến đến, đưa tay ra, Cường gạt phắt tay cô ta. Anh quơ tay loạn xạ, xô ngã cô gái xuống sàn. Anh đứng bật dậy chạy ra cửa, anh phải chạy, chạy ra khỏi nơi đáng sợ này. Anh cứ cắm đầu chạy, không ngoái lại, phía sau lưng, có một cặp mắt đỏ ngầu, hằn học nhìn anh.
Cánh cửa kia rồi, chỉ cần qua cánh cửa đó là anh đã ở bên ngoài, anh sắp... "Rầm...rầm..." cửa khóa chặt, anh dùng hết sức bình sinh cố đẩy nhưng cánh cửa không hề suy suyển. Chợt, anh lạnh hết sống lưng vì nghe một giọng lạnh lẽo vang lên:
- Anh không thoát được đâu!
Mồ hôi chảy từng giọt trên mặt, Cường từ từ quay lưng lại, dựa sát vào cửa, cô ta đang đứng đó, giữa nhà...rồi từ từ bước đến, khi cô ta đến gần anh nhìn thấy, trên mặt cô ta có một vết sẹo dài, nơi gò má, vết sẹo rất sâu và bị che khuất dưới mái tóc để xõa.
- Cô định làm gì?
Cường run run hỏi, cô ta nhìn anh rồi chỉ cho anh xem cái khóa bên ngoài.
- Mẹ tôi khóa rồi, anh không mở được đâu.
Cường nhìn ra, đúng là cửa được khóa kín. Lúc này anh đã dần bình tĩnh trở lại, liếc nhìn sang cô gái, cô ta vẩn hướng ánh mắt ra ngoài, thờ ơ hỏi anh:
- Anh sợ em sao?
Giọng cô lại dịu dàng.
- Anh không phải sợ. Em là người đã cứu anh mà!
Cường nghe nói vậy thì ngạc nhiên, nhìn cô.
- Hôm trước, anh ngất đi trước cửa nhà em. Cô gái chỉ tay ra đường. Em nhìn thấy nên mang anh vào nhà. Mẹ không cho, ngăn em lại, nhưng em vẩn mang anh vào. Lúc đó anh sốt cao lắm, cứ để anh nằm ngoài đấy thế nào anh cũng chết.
Cô gái nói từ "chết" một cách bình thản, nhẹ nhàng rồi quay sang nhìn Cường không chớp. Cường chợt thấy mình như người vô ơn. Cô gái này là ân nhân đã cứu anh mà. Anh lúng túng:
- Tôi...Anh...xin lổi...
- Không sao, anh biết là được rồi. Cô gái nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.
- Chuyện lúc tối...là thế nào vậy? Cường ngập ngừng.
- À, lúc tối em định bảo anh qua phòng em nói chuyện, nhưng...bị mẹ em phát hiện ra nên...
Cường đưa tay lên đầu, vết đánh vẫn còn sưng to, đau nhức.
- Dường như mẹ em, bà ta...có cái gì đó không bình thường...anh xin lỗi vì nói như vậy...nhưng...
Cô gái cúi đầu.
- Vâng! Mẹ em bị điên!
Đáp lại cái nhìn kinh ngạc của Cường, cô gái nói tiếp:
- Từ lúc chồng em qua đời, bà càng ngày càng thay đổi, trở nên cộc cằn và không thích tiếp xúc với người khác, trừ những lúc cần thiết phải ra ngoài thì lúc nào bà cũng nhốt mình trong nhà, nhốt cả em, anh thấy đấy, bà khóa trái cửa lại thế kia.
- Chồng em? Vậy em là?
- Em là con dâu của bà. Cô cúi mặt buồn buồn. Cũng là con nuôi. Em mồ côi cha mẹ từ bé, lúc mười tuổi thì được gia đình chồng nhận nuôi. Rồi mười bảy tuổi, em thành con dâu nhà này.
- Chồng em mất lâu chưa?
- Lâu rồi anh à!
Cường nhìn cô gái đầy thương cảm. Cô còn trẻ quá mà phải chịu cảnh góa bụa, lại sống cùng với người mẹ chồng quái dị đến vậy.
- Sao em không ra ngoài sống?
Cô gái thở dài:
- Em cũng muốn, nhưng cách đây không lâu bà bị bệnh nặng, cứ tưởng không qua khỏi. Em săn sóc mãi mà bệnh cứ ngày một nặng. Có lúc em cứ ngỡ bà chết mất thôi. Vậy mà cuối cùng bà vẩn khỏe lại, thấy vậy em thương bà cô đơn nên không nỡ đi. Không ngờ sau khi khỏe lại, mẹ em bắt nhốt em luôn trong nhà, đi ra ngoài là bị bà bắt lại, có hôm còn đánh em.
- Bà ta đánh em? Sao em không nhờ người xung quanh giúp? Cường bực tức nói.
- Không được đâu anh. Xung quanh đây ai cũng sợ bà ấy hết. Cô gái cúi mặt, bật khóc.
Cường nói to:
- Ở đâu lại có người độc ác đến vậy chứ. Để anh nói với bà ta, bà ta không được làm thế. Em còn trẻ, đâu thể nào cứ chịu cảnh như thế này, cứ như là bị tù tội vậy.
Cô gái nức nở:
- Lúc đầu em nghĩ là bà thương em, không muốn sống một mình nên giữ em lại, nhưng càng ngày bà càng kỳ lạ, đáng sợ lắm...nói đến đó cô gái rùng mình co người lại.
- Kỳ lạ, kỳ lạ thế nào?
- Bà ấy càng lúc càng ít đi ra ngoài, nếu đi thì chỉ đi ban đêm, có hôm nọ, giữa khuya em nghe thấy có tiếng động bên ngoài, sợ có trộm nên em dậy xem thì em thấy mẹ em...giọng cô run run...bà ta... cắt cổ một con gà, lấy máu tươi cho vào bát rồi đưa lên miệng uống.
- Sao? Cường kinh hãi. Uống máu tươi à?
- Vâng, em nhìn thấy miệng bà ta đầy máu, sợ quá chạy về phòng đóng cửa lại, cả đêm chẳng dám ra ngoài.
Cường nổi gai ốc, anh lờ mờ nhớ lại những câu chuyện ma quái mà lúc ở quê anh thường nghe người làng kể lại. Anh đứng bật dậy:
- Chúng ta phải ra khỏi đây thôi. Em cũng vậy, nếu ở đây lâu là nguy đấy. Em đi theo anh, em còn bà con hay người than để nhờ cậy không?
Cô gái lắc đầu:
- Em là trẻ mồ côi, chỉ còn có một mình.
Cường suy nghĩ một thoáng:
- Em cứ đi theo anh, ta phải mau mau ra khỏi đây thôi. Em vào thu xếp tạm vài thứ rồi đi nhanh.
Cô gái nhìn anh thảng thốt, rồi chợt ngồi sụp xuống.
- E không đi được đâu anh.
- Sao vậy? Em không ở lại được nữa đâu? Ngần ngại một lúc, Cường nói: Anh ngờ là bà ta không phải bị điên đâu, mà là...anh ngập ngừng...Mà em phải đi thôi. Bà ta sẽ làm hại em đấy.
Cô lại khóc:
- Em thử bỏ đi mấy lần rồi anh. Nhưng lần nào cũng bị bắt lại, bà ta biết em đi đâu.
- Làm sao mà biết được?
- Em không biết. Anh thấy vết sẹo này không? Cô vén tóc cho Cường nhìn. Lần trước lúc em trốn đi bà ấy đánh em đấy. Bà còn nói, nếu em bỏ đi lần nữa bà sẽ bẻ cổ rồi ăn tươi nuốt sống em.
Cường lại rùng mình.
- Lúc tối bà ấy lao đến siết cổ anh, em sợ anh chết, nên quỳ lạy van xin mãi bà ấy mới tha. Cô ngẩn lên nhìn:
- Thôi thì anh đi đi, em ở lại, dù sao cũng là mẹ con, bà không làm gì em đâu.
Cường chần chừ, anh rất muốn đi thật nhanh khỏi đây, linh tính cho anh cảm giác chẳng lành, về một chuyện gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra. Nhưng anh không thể bỏ lại cô gái tội nghiệp này. Chợt cô gái kêu lên:
- Em biết cách thoát rồi, nhưng anh phải giúp em. Em ngờ rằng bà ta có bùa phép chi đó nên mới biết được em đi đâu. Lâu nay em để ý thấy bà ta thường ngủ bên cạnh một cái hòm, trong hòm dường như bà ta đặt một con hình nhân ghi tên em, ở đầu hòm có dán một lá bùa, chỉ cần gỡ được lá bùa đó ra là em có thể đi. Em không tự tay gỡ lá bùa đó được, anh giúp em với.
Cô gái khẩn khoản van nài. Cường không kịp suy nghĩ, anh giục.
- Em dẩn anh vào phòng bà ta ngay đi.
Cô gái mừng rỡ toan dẩn anh vào thì chợt...cô dừng lại nghe ngóng...nét mặt bỗng trở nên tái xanh, hoảng hốt.
- Không kịp rồi, mẹ em bà ấy về sắp tới rồi, anh mau trốn đi, không bà ta giết anh đấy.
Cường lắng tai nghe xung quanh vẩn yên ắng.
- Anh có nghe thấy gì đâu?
- Không, bà ấy sắp về tới rồi, em nghe thấy mà, anh mau trốn đi.
- Còn em thì sao? Chẳng lẽ em không đi?
- Tối nay. Cô gái nhìn anh khẩn khoản nói. Bây giờ anh cứ trốn đâu đó xung quanh đây. Tối nay, đợi lúc mẹ em ngủ, anh vào nhà gỡ lá bùa. Anh đi đi, tối nay em sẽ ra cửa sổ ra hiệu cho anh vào, anh đi nhanh lên, phía sau có một góc hàng rào bị đổ anh trèo qua được đấy, đi đi anh, kẻo không kịp mất...
Nghe lời cô gái, Cường vội vã chạy ra phía sau, nhìn quanh quất, phía cuối vườn nơi um tùm dây leo quả là có một đoạn hàng rào bật gốc, những thanh tre đã mục gẫy, Cường đưa tay vẹt mớ dây tơ hồng uốn éo, vừa sắp trèo qua thì đã nghe tiếng bà già quát tháo trong nhà. Cường hoảng sợ lao nhanh qua, mặc kệ những đoạn tre lởm chởm chỉ chực cào vào da thịt.
Thoát khỏi ngôi nhà, Cường cắm đầu chạy một đoạn khá xa rồi từ từ dừng lại nghe ngóng, bóng chiều đổ xuống nền gạch đá loang lỗ của con đường nhỏ, từng vũng, từng vũng nước đục ngầu bốc mùi khăm khẳm của bùn đất quyện mùi rác rưởi vương vãi khắp nơi, phía sau đường chính là những căn nhà thưa thớt, lụp xụp và tối tăm tụt sâu trong những lùm cây um tùm. Cảnh chiều càng thêm ảm đạm bởi hoàng hôn sắp tắt, đỏ ối cả một vùng trời hắt cái ánh sáng hực đỏ như máu xuống mọi vật. Một cơn gió lạnh kéo qua, chợt...Cường lắng tai nghe, dường như phía sau anh có tiếng bước chân, tiếng chân ai đi thật nhanh, anh lạnh người, cắm đầu chạy thục mạng, càng chạy, anh càng thấy chân mình ríu lại, còn tiếng chân kia càng lúc càng gần. Anh nghe cả tiếng gió bạt hơi thở hổn hển của mình ù ù bên tai. Trong đầu anh hiện lên khuôn mặt và cái miệng vương đầy máu tươi của bà già, cả đôi mắt long lên sòng sọc đầy thèm khát. Anh cứ chân trần mà giẫm lên bùn đất lổn nhổn đá găm.
- Cậu kia, đứng lại, đừng chạy nữa, đứng lại...
Đến lúc nghe tiếng gọi phía sau thì Cường mới như chợt tỉnh, đó là giọng của một người đàn ông, ông ta vừa chạy vừa gọi, giọng ngắt quãng trong tiếng thở. Anh từ từ dừng lại, ngoái đầu nhìn, anh nhận ra, đó là ông già anh gặp hôm trước ở hẻm, ông ta đang dứng thở dốc, mặt đỏ au vì cố chạy theo anh.
- Là ông, ông đuổi theo tôi làm gì?
- Tôi làm sao mà phải đuổi cậu. Tôi định hỏi cậu vài chuyện không ngờ cậu bỏ chạy nhanh quá. Tôi sợ cậu chạy mất nên phải đuổi theo gọi lại. Mà cậu làm gì mà chạy như ma đuổi thế kia?
Cường đã bình tĩnh trở lại, anh bước đến gần ông già:
- Thì đúng là tôi cứ sợ bị ma đuổi ông ạ. Rồi anh ngập ngừng. Không chừng... còn... đáng sợ hơn cả ma nữa.
Ông lão ngẩn lên nhìn anh bằng cặp mắt hoài nghi...rồi buông giọng:
- Nhà tôi cũng gần đây, cậu đến đó kể cho tôi nghe xem có chuyện gì nào.
Cường gật đầu, dù sao chốc nữa anh cũng phải quay lại gặp cô gái, dù thật ra trong lòng anh có phần sợ hãi khi nghĩ đến việc phải quay lại ngôi nhà đó. Rồi anh nhìn ông già, thoáng mừng khi nghĩ đến việc tìm được một người có thể giúp anh. Nghĩ vậy, anh bước nhanh theo ông, trời đã sụp tối hẳn.
Căn nhà nhỏ đến mức trông nó giống như một túp lều, cánh cửa xiêu vẹo trông như chỉ để lấp lại cái khung cửa. Qủa thật vậy, đó chỉ là một miếng ván mỏng, ông già chỉ đưa tay nhấc nó để qua một bên. Vừa nhấc ông vừa nói:
- Tôi tên Hưng, nhưng mọi người gọi tôi là thầy Năm, cậu đáng tuổi con tôi gọi tôi ông Năm được rồi.
Ông bật hộp quẹt, đốt cây đèn dầu, trong nhà chẳng có đèn điện. Ông đưa tay chỉ xuống tấm ván nhỏ kê trong góc.
- Cậu ngồi xuống đó đi, tôi đi pha trà uống cho ấm bụng.
Rồi ông để cây đèn dầu xuống trước mặt Cường rồi đi đến cái bàn nhỏ trong góc, ở đây cái gì cũng nhỏ xíu. Trong ánh đèn leo lét, chập choạng, Cường nhìn xung quanh, căn lều nhỏ chật chội, thoang thoảng hương trầm, xéo trước cửa ông già có treo một bó lá, nhìn kỹ là lá dâu tằm, loại lá dùng xua tà ma. Góc vách cạnh đó treo mấy lá bùa viết gì đó bằng mực tàu ngoằng ngoèo. Lá bùa. Cường chợt nghĩa đến cái lá bùa mà chốc nữa anh sẽ gỡ để giải thoát cô gái đáng thương. Ông già này, chắc ông cũng hiểu biết về bùa phép phần nào, liệu ông có thể giúp anh gỡ được lá bùa kia không? Đang suy nghĩ, thì ông Năm bưng ấm trà ngồi xuống.
- Chuyện ma quỷ của cậu nói thật ra là thế nào vậy?
- Cháu không dám chắc ông ạ! Cháu chỉ cảm thấy những chuyện cháu gặp đáng sợ quá!
Ông Năm thong thả rót trà vào tách, hương trà bốc lên thơm ngát.
- Đâu, cậu kể cho tôi nghe xem nào.
Cường nhấp một ngụm trà, hương Nhài thơm dịu cùng vị trà ngọt như mật ong khiến đầu óc anh dịu lại. Anh từ từ kể lại cho ông Năm nghe những chuyện kỳ dị anh gặp phải ở ngôi nhà.
***
Trăng đã lấp ló sau những rặng cây đen, trăng vọng nên tròn to và sáng rực. Ông Năm đưa mắt nhìn trăng, nhìn xa xăm.
- Cậu định thế nào?
- Cháu định quay lại ngôi nhà đó!
- Để làm gì? Để gỡ lá bùa đó sao? Tôi khuyên cậu không nên quay lại nơi đó làm gì.
- Nhưng cháu đã hẹn cô gái, cháu phải quay lại giúp cô ấy, không nên để cô ấy trong ngôi nhà đó thêm một ngày nào nữa.
Nói đến đây, Cường chợt nhớ ra là anh chưa biết tên của cô gái. Trong lúc vội vã hoảng sợ, anh chẳng có thời gian nhớ tới chuyện đó. Ông già lắc đầu:
- Tại sao cậu phải làm vậy?
- Vì...Cường ngập ngừng. Bà ta, bà già quái dị đó, cháu cảm thấy...
- Cậu nói là bà ta uống máu tươi và ăn thịt sống à? Ông già lên tiếng ngắt lời anh. Cậu còn thấy gì lạ nữa không?
- Trong ngôi nhà đó có một cảm giác rất đáng sợ.
- Đáng sợ như thế nào?
- Cháu...cháu không nói rõ được...thỉnh thoảng cháu thấy lành lạnh nơi sống lưng. Cường rùng mình.
- Đồ vật trong nhà như thế nào?
- Ít lắm, một bộ bàn ghế, một cái tủ thờ...tất cả đều rất cũ, trông như những đồ vật ngày xưa,...
- Trong nhà có cái gương nào không?
- Gương à! Dường như là...không, cháu không biết trong phòng cô gái có không.
- Ngoài ra cậu còn nhận thấy gì nữa không? Ông già không trả lời, vẩn hỏi tiếp.
- Thật ra cháu bị sốt nên nằm li bì một chổ nhưng...cái mùi đó, rất khó chịu.
- Mùi gì?
- Nghe như mùi chuột chết, khăm khẳm.
Ông già lặng người nhìn Cường chăm chú, nhưng dường như ông đang suy nghĩ lung lắm, ánh mắt vô định không chớp, gương mặt ông sọp lại, già đi, hằn lên những nét khắc khổ của người dạn dày sương gió. Cường ngập ngừng...
- Cháu đang lo ông ạ!
- Cậu lo cái gì?
Cường ngập ngừng ba lần bốn lượt mới dám nói, giọng run run:
- Ông có nghe đến chuyện quỷ nhập tràng bao giờ chưa?
Ông lão giật phắt người.
- Cháu sợ bà già đó không còn là người nữa rồi, cháu thường nghe người ta kể về những người bị quỷ nhập, rất giống với bà ta. Đến một lúc nào đó con quỷ sẽ không còn ăn thịt và uống máu gà vịt nữa, nó sẽ uống đến máu người. Cường thì thào.
- Cậu đã biết vậy sao còn muốn trở lại ngôi nhà đó?
- Cháu không biết, cháu chỉ muốn giúp cô gái đó, cháu e là bà ta sẽ không tha cho cô gái, sẽ hại cô...mặc dù...thật ra...cháu thú thật với ông là cháu rất sợ. Nên...
- Chốc nữa tôi sẽ đi với cậu.
- Sao? Thật ạ?
Cường mừng rỡ vô cùng, anh đang không biết làm cách nào để thuyết phục ông già.
- Nhưng...cậu phải nghe lời tôi bảo.
Cường nhìn ông già, ngoài kia, trăng đã lên cao, cả vùng chìm trong ánh trăng lạnh lẽo.
- Anh...
Cường chưa nói dứt lời thì...cô ta quay lại nhìn anh, đôi mắt dịu dàng ngân ngấn nước, màu áo trắng làm vẻ mong manh của cô thêm phần mờ ảo, lúc này trông cô chỉ như một làn sương khói.
- Anh... - Cường bối rối, chợt thấy mình như người có lỗi, anh dứng dậy, bước đến định nắm lấy bàn tay cô an ủi. Sao anh có thể mang lòng nghi ngờ, sợ hãi một cô gái yếu đuối như thế này?
trang-lanh-phan-2
Bàn tay Cường vừa chạm đến tay cô thì đã bị nắm chặt lấy, bàn tay cô gái cứng và lạnh như đá bấu chặt lấy tay anh, những móng tay sắc nhọn cắm phập vào da thịt khiến Cường đau đớn, anh vùng vẫy cố giằng ra nhưng chỉ làm bàn tay cô ta xiết chặt hơn. Anh hoảng sợ không tin rằng cô gái bé nhỏ lại có sức mạnh đến vậy. Đưa tay còn lại nắm lấy vai cô ta, thì kinh hãi thay, khi cô gái quay lại, dưới ánh trăng là khuôn mặt biến dạng gớm ghiếc, không còn là của con người, Cường thét lên....
Một cảm giác dịu dàng vuốt ve trên má, đó giống như cảm giác của con mèo nhỏ anh nuôi lúc trước thường đến cọ vào tay anh. Anh lờ mờ hé mắt, đưa tay lên vuốt con mèo, anh cầm nó đưa lên thì nhận ra đó là một bàn tay người, nỗi kinh hoàng trong giấc mơ như lại trỗi dậy, Cường bật người lùi lại...
- Anh tỉnh rồi!
Cô ta tiến sát lại gần anh, Cường gào lên:
- Đừng! Cô đừng đến gần tôi,...buông tôi ra...
Cô ta vẩn tiến đến, đưa tay ra, Cường gạt phắt tay cô ta. Anh quơ tay loạn xạ, xô ngã cô gái xuống sàn. Anh đứng bật dậy chạy ra cửa, anh phải chạy, chạy ra khỏi nơi đáng sợ này. Anh cứ cắm đầu chạy, không ngoái lại, phía sau lưng, có một cặp mắt đỏ ngầu, hằn học nhìn anh.
Cánh cửa kia rồi, chỉ cần qua cánh cửa đó là anh đã ở bên ngoài, anh sắp... "Rầm...rầm..." cửa khóa chặt, anh dùng hết sức bình sinh cố đẩy nhưng cánh cửa không hề suy suyển. Chợt, anh lạnh hết sống lưng vì nghe một giọng lạnh lẽo vang lên:
- Anh không thoát được đâu!
Mồ hôi chảy từng giọt trên mặt, Cường từ từ quay lưng lại, dựa sát vào cửa, cô ta đang đứng đó, giữa nhà...rồi từ từ bước đến, khi cô ta đến gần anh nhìn thấy, trên mặt cô ta có một vết sẹo dài, nơi gò má, vết sẹo rất sâu và bị che khuất dưới mái tóc để xõa.
- Cô định làm gì?
Cường run run hỏi, cô ta nhìn anh rồi chỉ cho anh xem cái khóa bên ngoài.
- Mẹ tôi khóa rồi, anh không mở được đâu.
Cường nhìn ra, đúng là cửa được khóa kín. Lúc này anh đã dần bình tĩnh trở lại, liếc nhìn sang cô gái, cô ta vẩn hướng ánh mắt ra ngoài, thờ ơ hỏi anh:
- Anh sợ em sao?
Giọng cô lại dịu dàng.
- Anh không phải sợ. Em là người đã cứu anh mà!
Cường nghe nói vậy thì ngạc nhiên, nhìn cô.
- Hôm trước, anh ngất đi trước cửa nhà em. Cô gái chỉ tay ra đường. Em nhìn thấy nên mang anh vào nhà. Mẹ không cho, ngăn em lại, nhưng em vẩn mang anh vào. Lúc đó anh sốt cao lắm, cứ để anh nằm ngoài đấy thế nào anh cũng chết.
Cô gái nói từ "chết" một cách bình thản, nhẹ nhàng rồi quay sang nhìn Cường không chớp. Cường chợt thấy mình như người vô ơn. Cô gái này là ân nhân đã cứu anh mà. Anh lúng túng:
- Tôi...Anh...xin lổi...
- Không sao, anh biết là được rồi. Cô gái nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.
- Chuyện lúc tối...là thế nào vậy? Cường ngập ngừng.
- À, lúc tối em định bảo anh qua phòng em nói chuyện, nhưng...bị mẹ em phát hiện ra nên...
Cường đưa tay lên đầu, vết đánh vẫn còn sưng to, đau nhức.
- Dường như mẹ em, bà ta...có cái gì đó không bình thường...anh xin lỗi vì nói như vậy...nhưng...
Cô gái cúi đầu.
- Vâng! Mẹ em bị điên!
Đáp lại cái nhìn kinh ngạc của Cường, cô gái nói tiếp:
- Từ lúc chồng em qua đời, bà càng ngày càng thay đổi, trở nên cộc cằn và không thích tiếp xúc với người khác, trừ những lúc cần thiết phải ra ngoài thì lúc nào bà cũng nhốt mình trong nhà, nhốt cả em, anh thấy đấy, bà khóa trái cửa lại thế kia.
- Chồng em? Vậy em là?
- Em là con dâu của bà. Cô cúi mặt buồn buồn. Cũng là con nuôi. Em mồ côi cha mẹ từ bé, lúc mười tuổi thì được gia đình chồng nhận nuôi. Rồi mười bảy tuổi, em thành con dâu nhà này.
- Chồng em mất lâu chưa?
- Lâu rồi anh à!
Cường nhìn cô gái đầy thương cảm. Cô còn trẻ quá mà phải chịu cảnh góa bụa, lại sống cùng với người mẹ chồng quái dị đến vậy.
- Sao em không ra ngoài sống?
Cô gái thở dài:
- Em cũng muốn, nhưng cách đây không lâu bà bị bệnh nặng, cứ tưởng không qua khỏi. Em săn sóc mãi mà bệnh cứ ngày một nặng. Có lúc em cứ ngỡ bà chết mất thôi. Vậy mà cuối cùng bà vẩn khỏe lại, thấy vậy em thương bà cô đơn nên không nỡ đi. Không ngờ sau khi khỏe lại, mẹ em bắt nhốt em luôn trong nhà, đi ra ngoài là bị bà bắt lại, có hôm còn đánh em.
- Bà ta đánh em? Sao em không nhờ người xung quanh giúp? Cường bực tức nói.
- Không được đâu anh. Xung quanh đây ai cũng sợ bà ấy hết. Cô gái cúi mặt, bật khóc.
Cường nói to:
- Ở đâu lại có người độc ác đến vậy chứ. Để anh nói với bà ta, bà ta không được làm thế. Em còn trẻ, đâu thể nào cứ chịu cảnh như thế này, cứ như là bị tù tội vậy.
Cô gái nức nở:
- Lúc đầu em nghĩ là bà thương em, không muốn sống một mình nên giữ em lại, nhưng càng ngày bà càng kỳ lạ, đáng sợ lắm...nói đến đó cô gái rùng mình co người lại.
- Kỳ lạ, kỳ lạ thế nào?
- Bà ấy càng lúc càng ít đi ra ngoài, nếu đi thì chỉ đi ban đêm, có hôm nọ, giữa khuya em nghe thấy có tiếng động bên ngoài, sợ có trộm nên em dậy xem thì em thấy mẹ em...giọng cô run run...bà ta... cắt cổ một con gà, lấy máu tươi cho vào bát rồi đưa lên miệng uống.
- Sao? Cường kinh hãi. Uống máu tươi à?
- Vâng, em nhìn thấy miệng bà ta đầy máu, sợ quá chạy về phòng đóng cửa lại, cả đêm chẳng dám ra ngoài.
Cường nổi gai ốc, anh lờ mờ nhớ lại những câu chuyện ma quái mà lúc ở quê anh thường nghe người làng kể lại. Anh đứng bật dậy:
- Chúng ta phải ra khỏi đây thôi. Em cũng vậy, nếu ở đây lâu là nguy đấy. Em đi theo anh, em còn bà con hay người than để nhờ cậy không?
Cô gái lắc đầu:
- Em là trẻ mồ côi, chỉ còn có một mình.
Cường suy nghĩ một thoáng:
- Em cứ đi theo anh, ta phải mau mau ra khỏi đây thôi. Em vào thu xếp tạm vài thứ rồi đi nhanh.
Cô gái nhìn anh thảng thốt, rồi chợt ngồi sụp xuống.
- E không đi được đâu anh.
- Sao vậy? Em không ở lại được nữa đâu? Ngần ngại một lúc, Cường nói: Anh ngờ là bà ta không phải bị điên đâu, mà là...anh ngập ngừng...Mà em phải đi thôi. Bà ta sẽ làm hại em đấy.
Cô lại khóc:
- Em thử bỏ đi mấy lần rồi anh. Nhưng lần nào cũng bị bắt lại, bà ta biết em đi đâu.
- Làm sao mà biết được?
- Em không biết. Anh thấy vết sẹo này không? Cô vén tóc cho Cường nhìn. Lần trước lúc em trốn đi bà ấy đánh em đấy. Bà còn nói, nếu em bỏ đi lần nữa bà sẽ bẻ cổ rồi ăn tươi nuốt sống em.
Cường lại rùng mình.
- Lúc tối bà ấy lao đến siết cổ anh, em sợ anh chết, nên quỳ lạy van xin mãi bà ấy mới tha. Cô ngẩn lên nhìn:
- Thôi thì anh đi đi, em ở lại, dù sao cũng là mẹ con, bà không làm gì em đâu.
Cường chần chừ, anh rất muốn đi thật nhanh khỏi đây, linh tính cho anh cảm giác chẳng lành, về một chuyện gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra. Nhưng anh không thể bỏ lại cô gái tội nghiệp này. Chợt cô gái kêu lên:
- Em biết cách thoát rồi, nhưng anh phải giúp em. Em ngờ rằng bà ta có bùa phép chi đó nên mới biết được em đi đâu. Lâu nay em để ý thấy bà ta thường ngủ bên cạnh một cái hòm, trong hòm dường như bà ta đặt một con hình nhân ghi tên em, ở đầu hòm có dán một lá bùa, chỉ cần gỡ được lá bùa đó ra là em có thể đi. Em không tự tay gỡ lá bùa đó được, anh giúp em với.
Cô gái khẩn khoản van nài. Cường không kịp suy nghĩ, anh giục.
- Em dẩn anh vào phòng bà ta ngay đi.
Cô gái mừng rỡ toan dẩn anh vào thì chợt...cô dừng lại nghe ngóng...nét mặt bỗng trở nên tái xanh, hoảng hốt.
- Không kịp rồi, mẹ em bà ấy về sắp tới rồi, anh mau trốn đi, không bà ta giết anh đấy.
Cường lắng tai nghe xung quanh vẩn yên ắng.
- Anh có nghe thấy gì đâu?
- Không, bà ấy sắp về tới rồi, em nghe thấy mà, anh mau trốn đi.
- Còn em thì sao? Chẳng lẽ em không đi?
- Tối nay. Cô gái nhìn anh khẩn khoản nói. Bây giờ anh cứ trốn đâu đó xung quanh đây. Tối nay, đợi lúc mẹ em ngủ, anh vào nhà gỡ lá bùa. Anh đi đi, tối nay em sẽ ra cửa sổ ra hiệu cho anh vào, anh đi nhanh lên, phía sau có một góc hàng rào bị đổ anh trèo qua được đấy, đi đi anh, kẻo không kịp mất...
Nghe lời cô gái, Cường vội vã chạy ra phía sau, nhìn quanh quất, phía cuối vườn nơi um tùm dây leo quả là có một đoạn hàng rào bật gốc, những thanh tre đã mục gẫy, Cường đưa tay vẹt mớ dây tơ hồng uốn éo, vừa sắp trèo qua thì đã nghe tiếng bà già quát tháo trong nhà. Cường hoảng sợ lao nhanh qua, mặc kệ những đoạn tre lởm chởm chỉ chực cào vào da thịt.
Thoát khỏi ngôi nhà, Cường cắm đầu chạy một đoạn khá xa rồi từ từ dừng lại nghe ngóng, bóng chiều đổ xuống nền gạch đá loang lỗ của con đường nhỏ, từng vũng, từng vũng nước đục ngầu bốc mùi khăm khẳm của bùn đất quyện mùi rác rưởi vương vãi khắp nơi, phía sau đường chính là những căn nhà thưa thớt, lụp xụp và tối tăm tụt sâu trong những lùm cây um tùm. Cảnh chiều càng thêm ảm đạm bởi hoàng hôn sắp tắt, đỏ ối cả một vùng trời hắt cái ánh sáng hực đỏ như máu xuống mọi vật. Một cơn gió lạnh kéo qua, chợt...Cường lắng tai nghe, dường như phía sau anh có tiếng bước chân, tiếng chân ai đi thật nhanh, anh lạnh người, cắm đầu chạy thục mạng, càng chạy, anh càng thấy chân mình ríu lại, còn tiếng chân kia càng lúc càng gần. Anh nghe cả tiếng gió bạt hơi thở hổn hển của mình ù ù bên tai. Trong đầu anh hiện lên khuôn mặt và cái miệng vương đầy máu tươi của bà già, cả đôi mắt long lên sòng sọc đầy thèm khát. Anh cứ chân trần mà giẫm lên bùn đất lổn nhổn đá găm.
- Cậu kia, đứng lại, đừng chạy nữa, đứng lại...
Đến lúc nghe tiếng gọi phía sau thì Cường mới như chợt tỉnh, đó là giọng của một người đàn ông, ông ta vừa chạy vừa gọi, giọng ngắt quãng trong tiếng thở. Anh từ từ dừng lại, ngoái đầu nhìn, anh nhận ra, đó là ông già anh gặp hôm trước ở hẻm, ông ta đang dứng thở dốc, mặt đỏ au vì cố chạy theo anh.
- Là ông, ông đuổi theo tôi làm gì?
- Tôi làm sao mà phải đuổi cậu. Tôi định hỏi cậu vài chuyện không ngờ cậu bỏ chạy nhanh quá. Tôi sợ cậu chạy mất nên phải đuổi theo gọi lại. Mà cậu làm gì mà chạy như ma đuổi thế kia?
Cường đã bình tĩnh trở lại, anh bước đến gần ông già:
- Thì đúng là tôi cứ sợ bị ma đuổi ông ạ. Rồi anh ngập ngừng. Không chừng... còn... đáng sợ hơn cả ma nữa.
Ông lão ngẩn lên nhìn anh bằng cặp mắt hoài nghi...rồi buông giọng:
- Nhà tôi cũng gần đây, cậu đến đó kể cho tôi nghe xem có chuyện gì nào.
Cường gật đầu, dù sao chốc nữa anh cũng phải quay lại gặp cô gái, dù thật ra trong lòng anh có phần sợ hãi khi nghĩ đến việc phải quay lại ngôi nhà đó. Rồi anh nhìn ông già, thoáng mừng khi nghĩ đến việc tìm được một người có thể giúp anh. Nghĩ vậy, anh bước nhanh theo ông, trời đã sụp tối hẳn.
Căn nhà nhỏ đến mức trông nó giống như một túp lều, cánh cửa xiêu vẹo trông như chỉ để lấp lại cái khung cửa. Qủa thật vậy, đó chỉ là một miếng ván mỏng, ông già chỉ đưa tay nhấc nó để qua một bên. Vừa nhấc ông vừa nói:
- Tôi tên Hưng, nhưng mọi người gọi tôi là thầy Năm, cậu đáng tuổi con tôi gọi tôi ông Năm được rồi.
Ông bật hộp quẹt, đốt cây đèn dầu, trong nhà chẳng có đèn điện. Ông đưa tay chỉ xuống tấm ván nhỏ kê trong góc.
- Cậu ngồi xuống đó đi, tôi đi pha trà uống cho ấm bụng.
Rồi ông để cây đèn dầu xuống trước mặt Cường rồi đi đến cái bàn nhỏ trong góc, ở đây cái gì cũng nhỏ xíu. Trong ánh đèn leo lét, chập choạng, Cường nhìn xung quanh, căn lều nhỏ chật chội, thoang thoảng hương trầm, xéo trước cửa ông già có treo một bó lá, nhìn kỹ là lá dâu tằm, loại lá dùng xua tà ma. Góc vách cạnh đó treo mấy lá bùa viết gì đó bằng mực tàu ngoằng ngoèo. Lá bùa. Cường chợt nghĩa đến cái lá bùa mà chốc nữa anh sẽ gỡ để giải thoát cô gái đáng thương. Ông già này, chắc ông cũng hiểu biết về bùa phép phần nào, liệu ông có thể giúp anh gỡ được lá bùa kia không? Đang suy nghĩ, thì ông Năm bưng ấm trà ngồi xuống.
- Chuyện ma quỷ của cậu nói thật ra là thế nào vậy?
- Cháu không dám chắc ông ạ! Cháu chỉ cảm thấy những chuyện cháu gặp đáng sợ quá!
Ông Năm thong thả rót trà vào tách, hương trà bốc lên thơm ngát.
- Đâu, cậu kể cho tôi nghe xem nào.
Cường nhấp một ngụm trà, hương Nhài thơm dịu cùng vị trà ngọt như mật ong khiến đầu óc anh dịu lại. Anh từ từ kể lại cho ông Năm nghe những chuyện kỳ dị anh gặp phải ở ngôi nhà.
***
Trăng đã lấp ló sau những rặng cây đen, trăng vọng nên tròn to và sáng rực. Ông Năm đưa mắt nhìn trăng, nhìn xa xăm.
- Cậu định thế nào?
- Cháu định quay lại ngôi nhà đó!
- Để làm gì? Để gỡ lá bùa đó sao? Tôi khuyên cậu không nên quay lại nơi đó làm gì.
- Nhưng cháu đã hẹn cô gái, cháu phải quay lại giúp cô ấy, không nên để cô ấy trong ngôi nhà đó thêm một ngày nào nữa.
Nói đến đây, Cường chợt nhớ ra là anh chưa biết tên của cô gái. Trong lúc vội vã hoảng sợ, anh chẳng có thời gian nhớ tới chuyện đó. Ông già lắc đầu:
- Tại sao cậu phải làm vậy?
- Vì...Cường ngập ngừng. Bà ta, bà già quái dị đó, cháu cảm thấy...
- Cậu nói là bà ta uống máu tươi và ăn thịt sống à? Ông già lên tiếng ngắt lời anh. Cậu còn thấy gì lạ nữa không?
- Trong ngôi nhà đó có một cảm giác rất đáng sợ.
- Đáng sợ như thế nào?
- Cháu...cháu không nói rõ được...thỉnh thoảng cháu thấy lành lạnh nơi sống lưng. Cường rùng mình.
- Đồ vật trong nhà như thế nào?
- Ít lắm, một bộ bàn ghế, một cái tủ thờ...tất cả đều rất cũ, trông như những đồ vật ngày xưa,...
- Trong nhà có cái gương nào không?
- Gương à! Dường như là...không, cháu không biết trong phòng cô gái có không.
- Ngoài ra cậu còn nhận thấy gì nữa không? Ông già không trả lời, vẩn hỏi tiếp.
- Thật ra cháu bị sốt nên nằm li bì một chổ nhưng...cái mùi đó, rất khó chịu.
- Mùi gì?
- Nghe như mùi chuột chết, khăm khẳm.
Ông già lặng người nhìn Cường chăm chú, nhưng dường như ông đang suy nghĩ lung lắm, ánh mắt vô định không chớp, gương mặt ông sọp lại, già đi, hằn lên những nét khắc khổ của người dạn dày sương gió. Cường ngập ngừng...
- Cháu đang lo ông ạ!
- Cậu lo cái gì?
Cường ngập ngừng ba lần bốn lượt mới dám nói, giọng run run:
- Ông có nghe đến chuyện quỷ nhập tràng bao giờ chưa?
Ông lão giật phắt người.
- Cháu sợ bà già đó không còn là người nữa rồi, cháu thường nghe người ta kể về những người bị quỷ nhập, rất giống với bà ta. Đến một lúc nào đó con quỷ sẽ không còn ăn thịt và uống máu gà vịt nữa, nó sẽ uống đến máu người. Cường thì thào.
- Cậu đã biết vậy sao còn muốn trở lại ngôi nhà đó?
- Cháu không biết, cháu chỉ muốn giúp cô gái đó, cháu e là bà ta sẽ không tha cho cô gái, sẽ hại cô...mặc dù...thật ra...cháu thú thật với ông là cháu rất sợ. Nên...
- Chốc nữa tôi sẽ đi với cậu.
- Sao? Thật ạ?
Cường mừng rỡ vô cùng, anh đang không biết làm cách nào để thuyết phục ông già.
- Nhưng...cậu phải nghe lời tôi bảo.
Cường nhìn ông già, ngoài kia, trăng đã lên cao, cả vùng chìm trong ánh trăng lạnh lẽo.
Skyy
Re: TRĂNG LẠNH
Ngôi nhà nằm im lìm, cô độc nơi cuối con đường, bây giờ Cường mới thấy rõ sự âm u của nơi anh đã ở mấy ngày qua, gió lùa ù ù qua những cành lá um tùm tối đen, cái vùng đen tối đó phủ lên ngôi nhà như giấu kín những điều kì dị trong đó. Hai bóng người lặng lẽ đến gần cổng, nấp sau bụi cây dại nghe ngóng, trong nhà im lặng như tờ. Cường không dám thở mạnh, anh căng mắt quan sát nhưng chẳng thấy gì, cánh cửa vẫn đóng im lìm. Vẳng trên không trung có tiếng cú kêu càng tăng thêm phần hồi hộp cho anh, tim Cường đập dồn trong ngực. Nhìn sang, ông già khom lưng kề bên anh, ánh sáng của trăng làm anh thấy rõ khuôn mặt của ông, điều đó làm anh yên tâm phần nào.
***
trang-lanh-phan-cuoi
Đêm càng khuya, sương xuống đã ướt cả vai áo, Cường thấy sốt ruột, cái lạnh lẽo dần ngấm vào thịt. Anh nhủ:
- Không lẽ đã có chuyện gì xảy ra cho cô ấy rồi sao?
Chợt ông già nắm chặt lấy vai anh. Cường giật mình, trong nhà chợt sáng lên, có ai vừa mới bật đèn, rồi có tiếng cửa mở, dáng áo trắng của cô gái chợt hiện ra bên cánh cửa mở hé. Cường đợm bước, ông già vẫn đứng yên một chổ, Cường quay lại định giục ông ta thì thấy ông già nhìn trừng trừng vào nhà với một vẻ kỳ lạ, nửa như kinh ngạc, lại như sợ hãi.
- Kìa ông...
Cường gọi, ông già vẩn giữ vẻ mặt đó, nói nhanh:
- Ừ, cậu vào trước đi, tôi vào ngay, cứ làm như tôi đã dặn.
Cường nhìn ông già rồi bước vào, trong lòng bán tín bán nghi: "Hay là ông ta sợ?"
Cô gái vừa nhìn thấy anh đã vào nhà thì vội khép cữa lại ngay. Chẳng để anh kịp hỏi gì cô đã nói:
- Nhanh lên anh, kẻo không kịp mất.
- Bà ấy ngủ rồi à?
- Vâng, em đợi bà ngủ say rồi mới dám ra mở cửa, ta vào nhanh lên anh.
Cô gái nắm tay anh kéo vào phòng. Cường vội bước theo. Ngay lập tức, mắt anh như phủ một màn đêm đen kịt, căn phòng quá tối khiến anh chẳng thấy gì, anh giơ hai tay quơ xung quanh, chẳng có gì, vây quanh anh là cái dày đặc của bóng tối. Cường không dám gọi cô gái vì sợ làm bà già thức dậy. Chợt tay anh chạm vào một vật gì đó cứng, Cường mò mẫm trong bóng đêm, dường như đó là một cái bàn, trong một chốc, Cường cảm thấy như tà áo của cô gái vừa phớt qua tay anh. Rồi một cánh cữa sổ mở ra, ánh trăng chỉ chờ thế tràn vào qua khoảng hở nhỏ đủ cho anh nhìn thấy được, cô gái đứng cạnh khung cửa nhìn anh. Cường giơ tay ra hiệu để cô gái chỉ cho anh chổ dán lá bùa quái ác kia. Cô gái đưa tay chỉ về phía anh, dường như cô ta sợ điều gì đó nên không dám đến gần. Nhìn theo hướng cô gái chỉ, anh chợt nhận ra, anh đang đứng ngay đấy, tay đang đặt lên một cái hòm gỗ, không, Cường trợn mắt, dưới ánh sáng mờ ảo của trăng, anh nhìn thấy một cái quan tài, ngay đầu quan tài có dán một mảnh giấy, đó chính là lá bùa. Cường giật mình, cái quan tài này đã có từ lúc nào? Anh nhìn cô gái, cô ta lẳng lặng gật đầu nhìn anh bằng ánh mắt van lơn.
Cường đưa tay run run chạm vào lá bùa, tim anh chợt nảy lên đập thình thịch. Một cơn gió từ cửa lùa vào lạnh buốt. Vừa lúc đó, một tiếng thét dữ tợn vang lên...Cường giật bắn người, anh đang cầm lá bùa trong tay. Trước mắt anh, bà già từ đâu xuất hiện, mắt long sòng sọc giận dữ, bà ta lao về phía anh, Cường hoảng hốt lùi lại, anh quay ra sau tìm cô gái, cô ta vẫn đứng yên đó, Cường nắm tay cô kéo chạy. Bà ta nhào đến nắm lấy vai Cường, không ngờ bà già ốm yếu lại có sức mạnh hơn cả một trai tráng như anh, suýt nữa anh bị bà ta kéo ngã, nhưng sự sợ hãi làm cho Cường mạnh mẽ hơn, dùng hết sức bình sinh anh đẩy một cái thật mạnh, bà già ngã chúi xuống, Cường kéo cô gái chạy ra cữa sau, nơi ông già Năm đang chờ. Cữa sau đã được ông già mở toang, ngoài sân trăng sáng như ban ngày. Cường nhắm mắt cắm đầu chạy, tiếng bà già gào thét phía sau. Đến cữa, vừa nhìn thấy ông Năm, Cường lại nắm chặt tay cô gái chạy tiếp. Bên tai dường như nghe ông ta kêu lên gì đó, nhưng mong muốn ra khỏi ngôi nhà khiến anh cứ chạy. Phần còn lại là nhờ bùa phép của ông già, mong sẽ cản lại được con quỷ đáng sợ kia. Đó là kế hoạch mà Cường với ông Năm đã bàn lúc ở túp lều. Tiếng gào thét điên dại kia nhờ gió bạt qua tai Cường chỉ còn tiếng ù ù, một lúc sau Cường nhận ra mình và cô gái đã chạy ra khỏi những hàng cây, những bụi rậm um tùm tăm tối, xung quanh anh chỉ còn tràn ngập ánh sáng trong vắt của trăng. Cường thở hổn hển ra cả bằng tai, anh phải tìm đường cùng cô gái chạy về họp mặt ở túp lều của ông già Năm. Nghĩ đến ông già, anh chợt đâm ra lo lắng, không biết một mình ông ta có chống lại nổi không? Đáng lẽ ra anh nên ở lại giúp ông ta, hy vọng ông già sẽ không sao. Chợt...Cường dừng lại. Một đám mây lướt qua che khuất ánh trăng, mọi thứ xung quanh tối mờ mờ. Sao anh không nghe thấy gì khác ngoài tiếng thở của anh. Cô gái từ lúc nãy đến giờ vẫn im lặng chạy theo anh như một cái bóng, một cái bóng kỳ dị. Bàn tay cô anh vẫn nắm chặt, nhưng sao nó lại mềm và lạnh đến thế kia, anh như đang nắm một mớ thịt lùng nhùng, nhầy nhụa. Một sự lạnh lẽo từ từ chạy dọc sống lưng Cường. Có một điều gì đó lướt qua tâm trí khiến anh rùng rợn. Ánh trăng dần trở lại, không gian tĩnh mịch lặng như tờ, rồi Cường kinh hãi nhận ra nơi anh đang đứng. Không phải là con đường nhỏ dẫn đến túp lều, trước mắt anh là ngôi nhà cũ hoang tàn đó, Cường sững sờ...
Anh dường như không còn tin vào mắt mình. " Không, không thể nào..." Cường rên lên...Dưới sự lạnh lùng của trăng, không gian lặng gió oi nồng, anh đang đứng trong cơn ác mộng khủng khiếp nhất của anh, nơi căn nhà giờ là hoang tàn, đổ nát được phủ lên dòng sáng của ánh trăng, lúc này chỉ càng làm sự u tối rõ thêm lên đầy ghê sợ như dự báo một chuyện kinh hoàng sắp đến...
Mồ hôi chảy ướt đẫm lưng, anh nhận ra mình đã không còn nắm tay cô gái nữa, nhưng anh biết cô ta vẩn đứng phía sau anh, vẩn im lặng như thế từ lúc anh tháo lá bùa. Cái điều anh vẩn hoài nghi chợt chạy qua suy nghĩ, rồi lần lượt, từng việc làm, từng lời nói, từng chuyện một xảy ra từ khi anh đến ngôi nhà này lướt nhanh qua đầu anh. Chuyện gì đã xảy ra? Không có lẽ...
Anh định quay đầu lại, anh muốn...nhưng anh sợ hãi...Phía sau anh là một cặp mắt đỏ ngầu, khát máu chăng?
Có tiếng động, Cường giật mình, anh vẩn đứng yên, những gì anh nghĩ, những suy nghĩ thoáng trong đầu anh từ nãy đến giờ nhanh lắm, chỉ vài khoảnh khắc thôi. Vậy mà Cường tưởng như dài dằng dặc. Bây giờ anh phải làm gì đây, cô ta đang tiến lại gần? Bàn tay cô ta đưa ra sắp chạm lấy anh. Cường thu hết sức quay người lại, thì...
...phía sau anh chỉ là khoảng không trống rỗng. Cô gái đã biến mất.
Cường căng mắt ra nhìn, sau bao nhiêu việc anh hoài nghi chính cả những giác quan của anh, dường như mọi thứ đều không có thật, cả cô gái, cả bà già và ngôi nhà kia nữa. Anh đã nhiều lần cầu mong đây chỉ là một cơn ác mộng. Cô ta biến mất được sao? Anh mới buông tay cô ta được một lúc thôi. Anh đưa bàn tay lên, và nhìn thấy, lòng bàn tay anh dính một lớp mỏng thứ gì đó đen đen bốc mùi hôi tanh khủng khiếp, anh gỡ từng lớp ra, nhầy nhụa như da người bị bong từng lớp. Cái gì thế này? Cường ghê sợ cố gỡ sạch thứ gớm guốc đó...
Chợt, có tiếng người la hét dữ dội. "Rầm". Cường quay ngoắt lại thì thấy ông Năm đang ôm ngực nằm sóng soài trên nền đất đầy gạch ngói, ông quằn quại kêu la, Cường vội chạy đến đỡ ông ta, ông già rên lên mấy cái rồi ngồi dậy, đưa tay chỉ vào nhà, trên tay ông vẫn còn cầm chặt một lá bùa.
- Bà ta đang ở trong đó, nhưng không phải bà ấy...
Nói chưa dứt câu, ông Năm lại ôm ngực đau đớn. Cường dìu ông ta đứng dậy.
- Ông đã trị được bà già đó chưa, ông ếm con quỷ ấy rồi à? Cường sốt ruột hỏi dồn, anh lo sợ nhìn quanh.
- Không, không...ta nhầm rồi...con quỷ ấy...
Một tiếng gào khủng khiếp cắt ngang lời ông ta, bà già xuất hiện, mắt bà ta long lên sòng sọc, sự giận dữ cùng cực khiến gương mặt bà ta trở nên dị dạng. Lưng bà ta cong oằn xuống vì sức nặng của cái vật mà bà ta đang kéo lê trên mặt đất, dưới ánh sáng lờ mờ, Cường nhận ra, đó là cái hòm bị ếm bùa. Tiếng gỗ kéo trên nền đất sồn sột, sồn sột vang lên trong sự im lặng của màn đêm, thời gian như dừng lại, cô đọng trong nỗi hãi hùng.
Cường hoảng hốt lùi lại, nhưng không kịp, bà già như con thú dữ lao vào anh cào cấu, bà ta gào lên:
- Mày trả con gái lại cho tao, không tao giết mày ngay, tao giết mày...con tao đâu?
Cường tối tăm mặt mũi cố chống trả, mặt anh bị một vết cào rớm máu, bà già càng như con thú say mồi gầm gừ.
- Tao sẽ giết mày như tao giết thằng ăn cướp kia, tao sẽ cắt cổ mày...Tao chôn sống mày, cho mày chết từ từ, mày sẽ thấy da thịt mày dần thối rữa.
Cường kinh sợ nhớ lại những cơn ác mộng, anh gào lên nhưng không cách nào thoát khỏi bà ta, bàn tay gân guốc xương xẩu đó như những rể cây thít chặt lấy cuống họng anh, làm anh nghẹt thở, anh ngất đi.
Tiếng rào rào dội bên tai, Cường khẽ cựa người, anh bật ho sặc sụa, mở mắt, anh hốt hoảng nhận ra người mình phủ đầy đất và từng lớp, từng lớp đất vẩn cứ dội lên người anh, chôn cả nữa người, Cường cố mở mắt nhìn lên, anh thấy bà già đang đứng trên thành huyệt sâu, cuốc đất đổ xuống. Bà ta định chôn sống anh thật sao? Cường vùng vẫy dưới lớp bùn đất, miệng cố há ra hớp lấy không khí, rồi anh tê dại đi khi bên cạnh anh là một xác người cứng đờ, nằm dưới huyệt như đã từ lâu lắm rồi. Người này cũng bị bà ta chôn sống, số phận anh rồi sẽ cũng như thế. Đuối sức, anh xuôi tay, nhìn khoảng không phía trên càng lúc càng đen tối lại.
Bỗng, có tiếng gọi, rồi một bàn tay nắm lấy anh kéo lên, anh lại hít thở được. Cường hé mắt nhìn, lờ mờ trước mắt anh là mái tóc dài và màu áo trắng. Là cô ta, khuôn mặt cô gái nhạt nhòa nhìn không rõ, dường như chỉ là một hình bóng chập chờn.
Một cú lắc mạnh người làm Cường ú ớ mở mắt, người anh lạnh toát, ướt đẫm, anh thấy mình đang ngồi bên thành huyệt, nhìn xung quanh, những nấm mồ lạnh lẽo, âm u. Nghĩa địa hoang tàn dưới trăng. Giọng ông Năm vang bên tai:
- Cậu không sao chứ, tôi cứ lo không cứu kịp cậu, tôi phải đợi bà ta bỏ đi mới dám ra...
Cường vội nhìn xung quanh, bên cạnh anh chỉ có ông Năm, anh vội vàng hỏi:
- Cô ta đâu rồi, cô ấy mới ở đây mà, cô ta vừa kéo tôi lên...
- Ai? Cô gái à? Là tôi kéo cậu lên chứ ai, lúc tôi đến đã thấy tay cậu bám trên mép huyệt nên vội kéo cậu lên đây, chứ tôi đâu thấy ai nữa.
- Ông thật không thấy cô ta à?
Cường như không tin, anh lại nhìn xung quanh, xem cô ta có nấp đâu đó giữa những nấp mồ nhấp nhô trong nghĩa địa không, nhưng không, anh không thấy màu áo trắng của cô, chỉ có những bụi rậm nhỏ không che hết một người.
Ông Năm cất giọng, hơi run run:
- Mà...cậu nghe tôi nói này...cái cô gái mà cậu nói với tôi ấy,...từ đầu hôm đến giờ tôi...tôi... chẳng nhìn thấy cô ta.
Cường nghe mà bàng hoàng, anh nhìn ông già chằm chằm, ngỡ ông ta nói đùa.
- Sao? Rõ ràng cô ta ở ngay đấy, lúc cô ta mang đèn ra mở cữa cho tôi vào, ông cũng thấy mà, cả lúc tôi cùng cô ta chạy ra cữa sau ngang qua mặt ông nữa, cô ta là cô gái mặt áo trắng, tóc dài...
Ông Năm ngắt lời:
- Tôi thật chẳng thấy cô gái nào hết, lúc cậu bước vào tôi chỉ thấy bỗng dưng cữa mở, trong nhà tối om, chẳng thấy đèn đuốc chi hết, tôi cố nhìn, ánh trăng sáng thế mà tôi vẫn chẳng thấy ai, lúc đó tôi cứ nghĩ mắt mình nhìn không rõ, rồi lúc cậu chạy ra cữa sau tôi cũng chẳng thấy cậu dẩn theo ai, chỉ thấy cậu bỏ chạy thục mạng. Lúc đó, tôi định đuổi theo hỏi cậu có cứu được cô gái không thì... đã bị bà già kia lao ra bóp cổ rồi. Suýt tý thì chết.
Cường thần người ra, đã có chuyện gì? Ông Năm xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay ông là một lá bùa nhàu nát.
- Cậu xem này, đây là lá bùa mà cậu đã gỡ trên nắp chiếc hòm đó. Tôi xem thì thấy, đây đúng là bùa chú, nhưng...không phải là bùa chú giữ người, mà... ông Năm hạ giọng thì thào, mà đây là...bùa giữ ma.
Cường giật mình, ông Năm nói tiếp:
- Tôi biết loại bùa này, tuy chưa từng dùng, vì loại bùa này rất độc địa, dùng để giữ cho xác người đã chết không bị thối rữa, do vậy nên linh hồn người chết sẽ không được siêu thoát, mà cứ lởn vởn bên xác, lâu dần sẽ thành hồn ma bóng quế vất vưởng.
- Vậy...Cường lắp bắp...cô ta đã nói dối, cô ta bảo tôi gỡ lá bùa để...Cường lạnh người, những gì cô gái nói, những cử chỉ kỳ lạ của cô ta hiện lên trong óc. Cái mùi hôi thối mà anh thường ngữi thấy và cặp mắt đen thỉnh thoảng vằn lên những tia đỏ.
- Cô gái đó, tôi nói cậu đừng sợ, có lẽ...cô ta chính là...
- Còn bà già thì sao?
- Bà ta là người thường, điều đó tôi dám chắc, tôi đã vật lộn với bà ta một lúc mà.
Cường ngừng lại một lúc rồi ngập ngừng:
- Nếu...nếu...thật sự cô ta lừa tôi, cô ta là... tôi đã gỡ cái lá bùa thì chuyện gì sẽ xảy ra?
- Cái xác sẽ thối rữa, và...và... cô ta sẽ không bị nhốt trong ngôi nhà đó.
Một tiếng gào khủng khiếp vang lên, cả hai người quay nhìn về hướng ngôi nhà. Cường bật dậy nắm tay ông Năm. Ông ta kêu lên:
- Cậu định làm gì?
- Quay lại ngôi nhà.
- Cậu điên à? Quay lại đó là chết đấy, tôi không quay lại đó đâu.
- Tôi muốn xem cho rõ, tôi không tin những chuyện ma quỷ này, Chính ông cũng chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra ở ngôi nhà đó. Lúc thì ông nói là bà già, lúc thì ông nói là cô gái, tôi phải tận mắt nhìn thấy mọi thứ.
- Nhưng nếu sự thật là ở đó có một con quỷ thì quay lại đó rất nguy hiểm.
- Dù sao họ vẩn chưa hại gì tôi, và...có lẽ, Cường trầm giọng, tôi đã chết ngoài đường nếu bà già không mang tôi vào nhà. Nếu ông không muốn đi thì tôi sẽ đi một mình.
Cường quay lại ngôi nhà, anh dường như không còn tin vào mắt mình, căn nhà không còn như lúc anh mới đến, bây giờ nó chỉ là một đống đổ nát hoang tàn, khung cữa gổ nơi anh nhìn thấy cô gái lần đầu tiên nằm chỏng chơ dưới đất, vài mảnh dây leo quấn lấy cây cột đen ngòm như vốn dĩ nó đã ở đó rất lâu. Trong đám đổ nát đó, Cường nhìn thấy cái quan tài, anh bước đến, run run mở nắp...
Nắp quan tài vừa bật lên, anh nhìn vào, chẳng có gì trong đó. Ông Năm đoán nhầm chăng?
Tiếng khóc than của bà già vang lên sau lưng anh, anh quay lại, bà ta rũ rượi ôm lấy một xác người áo trắng, bà ta lả người đi, nằm thêm thiếp, chắc là vì quá mệt mỏi. Cường bước đến gần, anh muốn nhìn cho rõ người mà bà ta ôm trong lòng, anh đến cúi xuống nhìn, bỗng...đầu người đó bật ra nhìn trừng trừng vào mặt anh. Cường hoảng kinh, trời ơi! Anh kêu thầm trong bụng, là cô gái, khuôn mặt đó, vết sẹo bên má, dưới trăng anh nhận thấy cô ta chỉ còn là một cái xác xanh xám, mềm nhũn, từng mảng da mặt đã bong lên, bốc mùi hôi tanh, đúng là cô ta đã chết từ lâu. Bà già đã vừa mang cô ta từ trong quan tài ra.
- Cậu đã tin tôi chưa? Giọng ông Năm phía sau. Lúc mới đến đây tôi đã nghe kể về chuyện ở ngôi nhà này, dân trong vùng này thường nhắc một chuyện đã xảy ra chưa lâu. Trước đây có một gia đình ba người sống ở đây, hai vợ chồng và một đứa con trai. Cuộc sống họ rất giàu có do người vợ vốn là một thầy bùa ngãi, có rất nhiều người tìm đến nhờ bà ta nuôi ngãi, ếm bùa dù là bà lấy giá rất cao. Sau, họ nhận nuôi thêm một cô con gái nhỏ mồ côi, hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau đã đem lòng yêu nhau. Khi nhận ra hai đứa con mình yêu thương nhau thì họ đã tổ chức đám cưới, cô con gái trở thành con dâu. Họ sống rất hạnh phúc. Vì nuôi đứa con gái từ nhỏ nên bà mẹ chồng thương nàng dâu như con ruột, quấn quýt lấy nhau. Nhưng chuyện bất hạnh xảy ra cho gia đình này, hai người đàn ông trong một chuyến xe về quê đã bị tai nạn, họ chết, để lại hai người đàn bà đau khổ, nương tựa nhau, họ càng yêu thương gắn bó nhau hơn. Dân trong vùng cũng thương, nên thường xuyên giúp đở hai người đàn bà bất hạnh. Rồi bỗng một đêm, họ nghe có tiếng gào thét trong nhà, mọi người vội chạy đến thì thấy cữa mở toang, bà già mắt long lên sòng sọc, cầm dao quơ tứ tung, gặp ai cũng đòi giết, nhìn trên sàn thì họ thấy cô gái nằm trên vũng máu, đã chết. Qua những lời điên loạn của bà già thì họ cũng dần hiểu, có một tên cướp đã vào nhà tìm của, cô con gái chống cự và đã bị hắn ta giết. Mọi người tìm cách khuyên giải, nhưng bà ta chẳng chịu cho ai đến gần cô gái, mọi người mang hòm đến, thuyết phục bà ta chôn cất con nhưng bà ta bảo là cứ để bà ta tự lo việc đó. Thuyết phục mãi không được nên đành thôi. Họ đành để bà ở một mình. Từ đó, bà ta trở nên điên loạn, không tiếp xúc với ai. Ai hỏi bà ta cũng đáp lại bằng ánh mắt hằn học. Dân làng còn nhận thấy một điều lạ là, sau chuyện đó bà ta luôn đóng cữa nhà im ỉm và tất cả đàn ông, ai đi qua cữa nhà bà ta lúc về sẽ đổ bệnh nặng, gà vịt trong làng cứ bị mất một cách kỳ lạ, có lần người ta thấy chính bà già lén vào chuồng gà bắt đi. Từ đó người ở đây đâm sợ, họ không dám đến gần ngôi nhà này nữa, tụi trẻ con thỉnh thoảng vẩn bảo là thấy bóng một người con gái tóc dài lướt qua sau những song cữa...
Cường lặng người nghe ông Năm nói, vậy cô ta đúng là...
Chợt bà lão hé mắt mỏi mệt, bà rên rỉ:
- Thu ơi!...sao con bỏ mẹ mà đi...
- Tôi đoán là bà ta đã không chôn cất cô gái, tình thương quá lớn với cô ta nên bà ấy đã dùng hạ sách là giữ lại xác, khiến cô ta trở thành một hồn ma vất vưởng, chỉ để giữ cô gái bên cạnh mình. Hằng đêm bà ấy dùng máu tươi để giữ xác cô ta còn nguyên vẹn cho đến giờ.
- Thu ơi!...
Bà ta gào lên, một tay vẫn ôm sốc cái xác giờ đã bị hủy hoại, một tay đưa ra phía trước, một cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến Cường và ông Năm nỗi gai ốc. Cường từ từ quay lại thì nhìn thấy cô ta đã đứng ở sau lưng tự lúc nào.
Nhìn cô lúc này mỏng manh như một làn khói, cô nhìn bà già buồn bã.
- Con...con về với mẹ! Bà ta mừng rỡ.
- Không, cô lắc đầu, con phải đi mẹ ạ, con đáng lẽ phải đi lâu lắm rồi, mẹ đừng giữ con. Mẹ hiểu điều đó mà.
- Mẹ không hiểu, tại sao con không muốn ở lại với mẹ, mẹ sẽ làm cho con sống lại.
- Không, con biết mẹ thương con, nhưng con không muốn như thế này nữa, con phải đi, tất cả điều là nghiệp chướng, con và mẹ điều phải trả.
- Nghiệp chướng gì chứ? Bà ta gào lên.
- Bằng bùa ngãi, mẹ đã làm hại bao nhiêu người, cha con và cả chồng con, họ chết vì phải trả cái nghiệp mà mẹ đã mắc, giờ đến con phải trả, mẹ còn muốn con vất vưởng thế này mãi sao? Hằng đêm, mẹ phải dùng máu để nuôi con. Giờ mẹ trong mắt mọi người trong làng cũng đã không còn là con người nữa. Giọng cô buồn thảm. Giờ con xin mẹ, mẹ cho con đi, con đi gặp cha con, chồng con...
- Con ơi...con đừng bỏ mẹ...mẹ sống với ai...
Bà già gào lên, rũ rượi...cố vươn tay nắm bắt cái bóng hình kia...cô gái nhìn bà buồn bã, ánh mắt như dùng dằng không nở dứt, cô lướt đến, lúc cô ta lướt qua giữa Cường và ông Năm, Cường khẽ rùng mình vì cô ta tựa như một làn hơi lạnh buốt. Cô ta đến gần bà già, ngồi xuống nhìn bà rồi đưa tay lên khuôn mặt nhăn nheo đang đầy nước mắt. Trong khoảnh khắc đầu người con gái gục vào lòng bà. Giọng cô nhẹ như gió thoảng:
- Mẹ thương con, mẹ cho con đi mẹ nhé!
Rồi cô từ từ đứng dậy, ánh mắt thê lương nhìn mẹ mình, hai dòng nước mắt đen ngòm chợt chảy xuống từ mắt cái xác bà già đang ôm. Bà già cố níu lấy tay con, nhưng cô gái giờ chỉ là một bóng hình, bà ta cứ như nắm lấy một ảo ảnh, một ảo ảnh dần tan. Cô khẽ khàng, nức nở:
- Con... chào... mẹ!
- Cô Thu! Cường chợt bật tiếng gọi, cô gái quay nhìn anh, ánh mắt tha thiết trong một thoáng ánh trăng đổ xuống như tấm màn trong suốt xuyên qua bóng hình đó mờ ảo rồi dần nhạt nhòa mất hẳn. Cường thẩn thờ, trong lòng thấy vương vất một ánh mắt dịu dàng của một đêm trăng hôm nọ.
- Con ơi! Bà già gào khóc, bà ta giờ chỉ ôm siết cái xác mà hôn hít. Rồi bà ta điên lên lảm nhảm...Con phải ở với mẹ, mẹ sẽ làm con sống lại, lá bùa, mẹ sẽ tìm cách viết một lá bùa khác, ai động đến con mẹ sẽ giết hết, như mẹ giết cái thằng dám giết con, mẹ chôn sống nó, cho thịt nó thối rữa.
Rồi bà ta ôm nâng niu xác cô gái trong tay, ôm vào căn nhà hoang tàn, vừa đi vừa cười khóc. Cường toan ngăn bà ta lại thì ông Năm giữ chặt lấy anh, ông lắc đầu. Cường chựng lại, nhớ câu nói của Thu: - Tất cả điều là nghiệp chướng. Anh ngẫn lên nhìn trăng khi bước xa khỏi ngôi nhà, trăng vẫn sáng lạnh lùng, đêm nay là một đêm dài mà suốt đời anh sẽ không quên được.
Khi hai người vừa đến túp lều của ông Năm thì nghe có tiếng náo động dội ra từ căn nhà. Ngoái lại nhìn, từng cuộn khói bốc lên, mọi người quanh đó tỉnh giấc vội chạy đến, Cường với ông Năm quay lại xem, len lỏi giữa đám đông đang đứng xôn xao, mọi người cố dập lữa, nhưng quái lạ, ngôi nhà hoang tàn tưởng chừng chẳng có gì lại cháy dữ dội đến vậy, trong màn lữa đỏ ngòm, nghe có tiếng gọi con của bà già. Mọi người ai cũng lấy làm xót thương cho một gia đình bất hạnh. Ông Năm buông một câu, giọng bùi ngùi:
- Mọi chuyện rồi cũng kết thúc.
Hôm sau, Cường từ biệt ông Năm về quê.
- Cậu về quê mạnh giỏi nhé! Ông nói
- Dạ! Ông cũng giữ sức khỏe.
- Ừ, ông Năm buông giọng rồi tần ngần nói:
- Tôi cũng định bỏ nghề thầy bùa luôn cậu à. Sau chuyện này, tôi thấy mình không theo cái nghiệp này được nữa, tôi cũng từng làm không ít chuyện sai trái, giờ nghĩ lại, tôi thấy sợ. Ông thở dài. Mong là kịp lúc.
Đi một đoạn, Cường quay nhìn lại, thấy dáng ông già vẫn đứng lặng ngắt, nhìn đâu đó vào khoảng không xa xăm, trông ông ta khắc khổ, già sọp đi hẳn. Nghiệp báo, liệu có ứng với ông ta?
***
Một thời gian sau, cuộc sống nông dân yên ả dưới quê khiến Cường dần quên đi chuyện cũ. Chỉ thi thoảng anh lại nằm mơ thấy đôi mắt của Thu nhìn anh, mơ thấy anh ngồi dưới trăng trò chuyện với cô.
Buổi chiều hôm nay, sau khi mệt nhoài với công việc ngoài đồng, Cường khoan khoái bước vào nhà, trong nhà đang có khách, vợ chồng người hàng xóm ẳm đứa con trai mới sinh sang chơi. Họ còn dẫn theo một cô bé gái nhỏ trông rất xinh xắn đang chơi cùng thằng con trai lớn của anh. Vợ anh mất đã lâu, thằng bé thường ngày rất ít nói, nhưng hôm nay trông nó hoạt bát hẳn. Hai vợ chồng hàng xóm đùa:
- Tôi mang con dâu sang cho bác đấy, coi bộ thằng An thích con bé rồi. Chúng ta làm sui gia đi.
- Tôi nhớ anh chị mới có cháu bé này thôi, vậy còn con bé này...Cường ngạc nhiên.
- Vợ tôi vừa nhận nuôi ở trại mồ côi đấy, cô ấy đi làm từ thiện, vừa nhìn đã thấy có cảm tình với con bé nên mang về nuôi, con bé ngoan lắm, đã phụ mẹ chăm em được rồi. Người chồng vui vẻ kể.
- Con đến đây chào bác đi này Thu ơi! Giọng người mẹ ngọt ngào.
Cái tên khiến Cường nhìn chăm chú vào đứa bé đang ngoan ngoãn chạy đến cúi đầu chào anh rất lễ phép, khi con bé ngẫn đầu lên, Cường thoáng giật mình, dưới mái tóc dài, một vết bớt đỏ ẩn hiện chạy dài bên gò má./.
***
trang-lanh-phan-cuoi
Đêm càng khuya, sương xuống đã ướt cả vai áo, Cường thấy sốt ruột, cái lạnh lẽo dần ngấm vào thịt. Anh nhủ:
- Không lẽ đã có chuyện gì xảy ra cho cô ấy rồi sao?
Chợt ông già nắm chặt lấy vai anh. Cường giật mình, trong nhà chợt sáng lên, có ai vừa mới bật đèn, rồi có tiếng cửa mở, dáng áo trắng của cô gái chợt hiện ra bên cánh cửa mở hé. Cường đợm bước, ông già vẫn đứng yên một chổ, Cường quay lại định giục ông ta thì thấy ông già nhìn trừng trừng vào nhà với một vẻ kỳ lạ, nửa như kinh ngạc, lại như sợ hãi.
- Kìa ông...
Cường gọi, ông già vẩn giữ vẻ mặt đó, nói nhanh:
- Ừ, cậu vào trước đi, tôi vào ngay, cứ làm như tôi đã dặn.
Cường nhìn ông già rồi bước vào, trong lòng bán tín bán nghi: "Hay là ông ta sợ?"
Cô gái vừa nhìn thấy anh đã vào nhà thì vội khép cữa lại ngay. Chẳng để anh kịp hỏi gì cô đã nói:
- Nhanh lên anh, kẻo không kịp mất.
- Bà ấy ngủ rồi à?
- Vâng, em đợi bà ngủ say rồi mới dám ra mở cửa, ta vào nhanh lên anh.
Cô gái nắm tay anh kéo vào phòng. Cường vội bước theo. Ngay lập tức, mắt anh như phủ một màn đêm đen kịt, căn phòng quá tối khiến anh chẳng thấy gì, anh giơ hai tay quơ xung quanh, chẳng có gì, vây quanh anh là cái dày đặc của bóng tối. Cường không dám gọi cô gái vì sợ làm bà già thức dậy. Chợt tay anh chạm vào một vật gì đó cứng, Cường mò mẫm trong bóng đêm, dường như đó là một cái bàn, trong một chốc, Cường cảm thấy như tà áo của cô gái vừa phớt qua tay anh. Rồi một cánh cữa sổ mở ra, ánh trăng chỉ chờ thế tràn vào qua khoảng hở nhỏ đủ cho anh nhìn thấy được, cô gái đứng cạnh khung cửa nhìn anh. Cường giơ tay ra hiệu để cô gái chỉ cho anh chổ dán lá bùa quái ác kia. Cô gái đưa tay chỉ về phía anh, dường như cô ta sợ điều gì đó nên không dám đến gần. Nhìn theo hướng cô gái chỉ, anh chợt nhận ra, anh đang đứng ngay đấy, tay đang đặt lên một cái hòm gỗ, không, Cường trợn mắt, dưới ánh sáng mờ ảo của trăng, anh nhìn thấy một cái quan tài, ngay đầu quan tài có dán một mảnh giấy, đó chính là lá bùa. Cường giật mình, cái quan tài này đã có từ lúc nào? Anh nhìn cô gái, cô ta lẳng lặng gật đầu nhìn anh bằng ánh mắt van lơn.
Cường đưa tay run run chạm vào lá bùa, tim anh chợt nảy lên đập thình thịch. Một cơn gió từ cửa lùa vào lạnh buốt. Vừa lúc đó, một tiếng thét dữ tợn vang lên...Cường giật bắn người, anh đang cầm lá bùa trong tay. Trước mắt anh, bà già từ đâu xuất hiện, mắt long sòng sọc giận dữ, bà ta lao về phía anh, Cường hoảng hốt lùi lại, anh quay ra sau tìm cô gái, cô ta vẫn đứng yên đó, Cường nắm tay cô kéo chạy. Bà ta nhào đến nắm lấy vai Cường, không ngờ bà già ốm yếu lại có sức mạnh hơn cả một trai tráng như anh, suýt nữa anh bị bà ta kéo ngã, nhưng sự sợ hãi làm cho Cường mạnh mẽ hơn, dùng hết sức bình sinh anh đẩy một cái thật mạnh, bà già ngã chúi xuống, Cường kéo cô gái chạy ra cữa sau, nơi ông già Năm đang chờ. Cữa sau đã được ông già mở toang, ngoài sân trăng sáng như ban ngày. Cường nhắm mắt cắm đầu chạy, tiếng bà già gào thét phía sau. Đến cữa, vừa nhìn thấy ông Năm, Cường lại nắm chặt tay cô gái chạy tiếp. Bên tai dường như nghe ông ta kêu lên gì đó, nhưng mong muốn ra khỏi ngôi nhà khiến anh cứ chạy. Phần còn lại là nhờ bùa phép của ông già, mong sẽ cản lại được con quỷ đáng sợ kia. Đó là kế hoạch mà Cường với ông Năm đã bàn lúc ở túp lều. Tiếng gào thét điên dại kia nhờ gió bạt qua tai Cường chỉ còn tiếng ù ù, một lúc sau Cường nhận ra mình và cô gái đã chạy ra khỏi những hàng cây, những bụi rậm um tùm tăm tối, xung quanh anh chỉ còn tràn ngập ánh sáng trong vắt của trăng. Cường thở hổn hển ra cả bằng tai, anh phải tìm đường cùng cô gái chạy về họp mặt ở túp lều của ông già Năm. Nghĩ đến ông già, anh chợt đâm ra lo lắng, không biết một mình ông ta có chống lại nổi không? Đáng lẽ ra anh nên ở lại giúp ông ta, hy vọng ông già sẽ không sao. Chợt...Cường dừng lại. Một đám mây lướt qua che khuất ánh trăng, mọi thứ xung quanh tối mờ mờ. Sao anh không nghe thấy gì khác ngoài tiếng thở của anh. Cô gái từ lúc nãy đến giờ vẫn im lặng chạy theo anh như một cái bóng, một cái bóng kỳ dị. Bàn tay cô anh vẫn nắm chặt, nhưng sao nó lại mềm và lạnh đến thế kia, anh như đang nắm một mớ thịt lùng nhùng, nhầy nhụa. Một sự lạnh lẽo từ từ chạy dọc sống lưng Cường. Có một điều gì đó lướt qua tâm trí khiến anh rùng rợn. Ánh trăng dần trở lại, không gian tĩnh mịch lặng như tờ, rồi Cường kinh hãi nhận ra nơi anh đang đứng. Không phải là con đường nhỏ dẫn đến túp lều, trước mắt anh là ngôi nhà cũ hoang tàn đó, Cường sững sờ...
Anh dường như không còn tin vào mắt mình. " Không, không thể nào..." Cường rên lên...Dưới sự lạnh lùng của trăng, không gian lặng gió oi nồng, anh đang đứng trong cơn ác mộng khủng khiếp nhất của anh, nơi căn nhà giờ là hoang tàn, đổ nát được phủ lên dòng sáng của ánh trăng, lúc này chỉ càng làm sự u tối rõ thêm lên đầy ghê sợ như dự báo một chuyện kinh hoàng sắp đến...
Mồ hôi chảy ướt đẫm lưng, anh nhận ra mình đã không còn nắm tay cô gái nữa, nhưng anh biết cô ta vẩn đứng phía sau anh, vẩn im lặng như thế từ lúc anh tháo lá bùa. Cái điều anh vẩn hoài nghi chợt chạy qua suy nghĩ, rồi lần lượt, từng việc làm, từng lời nói, từng chuyện một xảy ra từ khi anh đến ngôi nhà này lướt nhanh qua đầu anh. Chuyện gì đã xảy ra? Không có lẽ...
Anh định quay đầu lại, anh muốn...nhưng anh sợ hãi...Phía sau anh là một cặp mắt đỏ ngầu, khát máu chăng?
Có tiếng động, Cường giật mình, anh vẩn đứng yên, những gì anh nghĩ, những suy nghĩ thoáng trong đầu anh từ nãy đến giờ nhanh lắm, chỉ vài khoảnh khắc thôi. Vậy mà Cường tưởng như dài dằng dặc. Bây giờ anh phải làm gì đây, cô ta đang tiến lại gần? Bàn tay cô ta đưa ra sắp chạm lấy anh. Cường thu hết sức quay người lại, thì...
...phía sau anh chỉ là khoảng không trống rỗng. Cô gái đã biến mất.
Cường căng mắt ra nhìn, sau bao nhiêu việc anh hoài nghi chính cả những giác quan của anh, dường như mọi thứ đều không có thật, cả cô gái, cả bà già và ngôi nhà kia nữa. Anh đã nhiều lần cầu mong đây chỉ là một cơn ác mộng. Cô ta biến mất được sao? Anh mới buông tay cô ta được một lúc thôi. Anh đưa bàn tay lên, và nhìn thấy, lòng bàn tay anh dính một lớp mỏng thứ gì đó đen đen bốc mùi hôi tanh khủng khiếp, anh gỡ từng lớp ra, nhầy nhụa như da người bị bong từng lớp. Cái gì thế này? Cường ghê sợ cố gỡ sạch thứ gớm guốc đó...
Chợt, có tiếng người la hét dữ dội. "Rầm". Cường quay ngoắt lại thì thấy ông Năm đang ôm ngực nằm sóng soài trên nền đất đầy gạch ngói, ông quằn quại kêu la, Cường vội chạy đến đỡ ông ta, ông già rên lên mấy cái rồi ngồi dậy, đưa tay chỉ vào nhà, trên tay ông vẫn còn cầm chặt một lá bùa.
- Bà ta đang ở trong đó, nhưng không phải bà ấy...
Nói chưa dứt câu, ông Năm lại ôm ngực đau đớn. Cường dìu ông ta đứng dậy.
- Ông đã trị được bà già đó chưa, ông ếm con quỷ ấy rồi à? Cường sốt ruột hỏi dồn, anh lo sợ nhìn quanh.
- Không, không...ta nhầm rồi...con quỷ ấy...
Một tiếng gào khủng khiếp cắt ngang lời ông ta, bà già xuất hiện, mắt bà ta long lên sòng sọc, sự giận dữ cùng cực khiến gương mặt bà ta trở nên dị dạng. Lưng bà ta cong oằn xuống vì sức nặng của cái vật mà bà ta đang kéo lê trên mặt đất, dưới ánh sáng lờ mờ, Cường nhận ra, đó là cái hòm bị ếm bùa. Tiếng gỗ kéo trên nền đất sồn sột, sồn sột vang lên trong sự im lặng của màn đêm, thời gian như dừng lại, cô đọng trong nỗi hãi hùng.
Cường hoảng hốt lùi lại, nhưng không kịp, bà già như con thú dữ lao vào anh cào cấu, bà ta gào lên:
- Mày trả con gái lại cho tao, không tao giết mày ngay, tao giết mày...con tao đâu?
Cường tối tăm mặt mũi cố chống trả, mặt anh bị một vết cào rớm máu, bà già càng như con thú say mồi gầm gừ.
- Tao sẽ giết mày như tao giết thằng ăn cướp kia, tao sẽ cắt cổ mày...Tao chôn sống mày, cho mày chết từ từ, mày sẽ thấy da thịt mày dần thối rữa.
Cường kinh sợ nhớ lại những cơn ác mộng, anh gào lên nhưng không cách nào thoát khỏi bà ta, bàn tay gân guốc xương xẩu đó như những rể cây thít chặt lấy cuống họng anh, làm anh nghẹt thở, anh ngất đi.
Tiếng rào rào dội bên tai, Cường khẽ cựa người, anh bật ho sặc sụa, mở mắt, anh hốt hoảng nhận ra người mình phủ đầy đất và từng lớp, từng lớp đất vẩn cứ dội lên người anh, chôn cả nữa người, Cường cố mở mắt nhìn lên, anh thấy bà già đang đứng trên thành huyệt sâu, cuốc đất đổ xuống. Bà ta định chôn sống anh thật sao? Cường vùng vẫy dưới lớp bùn đất, miệng cố há ra hớp lấy không khí, rồi anh tê dại đi khi bên cạnh anh là một xác người cứng đờ, nằm dưới huyệt như đã từ lâu lắm rồi. Người này cũng bị bà ta chôn sống, số phận anh rồi sẽ cũng như thế. Đuối sức, anh xuôi tay, nhìn khoảng không phía trên càng lúc càng đen tối lại.
Bỗng, có tiếng gọi, rồi một bàn tay nắm lấy anh kéo lên, anh lại hít thở được. Cường hé mắt nhìn, lờ mờ trước mắt anh là mái tóc dài và màu áo trắng. Là cô ta, khuôn mặt cô gái nhạt nhòa nhìn không rõ, dường như chỉ là một hình bóng chập chờn.
Một cú lắc mạnh người làm Cường ú ớ mở mắt, người anh lạnh toát, ướt đẫm, anh thấy mình đang ngồi bên thành huyệt, nhìn xung quanh, những nấm mồ lạnh lẽo, âm u. Nghĩa địa hoang tàn dưới trăng. Giọng ông Năm vang bên tai:
- Cậu không sao chứ, tôi cứ lo không cứu kịp cậu, tôi phải đợi bà ta bỏ đi mới dám ra...
Cường vội nhìn xung quanh, bên cạnh anh chỉ có ông Năm, anh vội vàng hỏi:
- Cô ta đâu rồi, cô ấy mới ở đây mà, cô ta vừa kéo tôi lên...
- Ai? Cô gái à? Là tôi kéo cậu lên chứ ai, lúc tôi đến đã thấy tay cậu bám trên mép huyệt nên vội kéo cậu lên đây, chứ tôi đâu thấy ai nữa.
- Ông thật không thấy cô ta à?
Cường như không tin, anh lại nhìn xung quanh, xem cô ta có nấp đâu đó giữa những nấp mồ nhấp nhô trong nghĩa địa không, nhưng không, anh không thấy màu áo trắng của cô, chỉ có những bụi rậm nhỏ không che hết một người.
Ông Năm cất giọng, hơi run run:
- Mà...cậu nghe tôi nói này...cái cô gái mà cậu nói với tôi ấy,...từ đầu hôm đến giờ tôi...tôi... chẳng nhìn thấy cô ta.
Cường nghe mà bàng hoàng, anh nhìn ông già chằm chằm, ngỡ ông ta nói đùa.
- Sao? Rõ ràng cô ta ở ngay đấy, lúc cô ta mang đèn ra mở cữa cho tôi vào, ông cũng thấy mà, cả lúc tôi cùng cô ta chạy ra cữa sau ngang qua mặt ông nữa, cô ta là cô gái mặt áo trắng, tóc dài...
Ông Năm ngắt lời:
- Tôi thật chẳng thấy cô gái nào hết, lúc cậu bước vào tôi chỉ thấy bỗng dưng cữa mở, trong nhà tối om, chẳng thấy đèn đuốc chi hết, tôi cố nhìn, ánh trăng sáng thế mà tôi vẫn chẳng thấy ai, lúc đó tôi cứ nghĩ mắt mình nhìn không rõ, rồi lúc cậu chạy ra cữa sau tôi cũng chẳng thấy cậu dẩn theo ai, chỉ thấy cậu bỏ chạy thục mạng. Lúc đó, tôi định đuổi theo hỏi cậu có cứu được cô gái không thì... đã bị bà già kia lao ra bóp cổ rồi. Suýt tý thì chết.
Cường thần người ra, đã có chuyện gì? Ông Năm xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay ông là một lá bùa nhàu nát.
- Cậu xem này, đây là lá bùa mà cậu đã gỡ trên nắp chiếc hòm đó. Tôi xem thì thấy, đây đúng là bùa chú, nhưng...không phải là bùa chú giữ người, mà... ông Năm hạ giọng thì thào, mà đây là...bùa giữ ma.
Cường giật mình, ông Năm nói tiếp:
- Tôi biết loại bùa này, tuy chưa từng dùng, vì loại bùa này rất độc địa, dùng để giữ cho xác người đã chết không bị thối rữa, do vậy nên linh hồn người chết sẽ không được siêu thoát, mà cứ lởn vởn bên xác, lâu dần sẽ thành hồn ma bóng quế vất vưởng.
- Vậy...Cường lắp bắp...cô ta đã nói dối, cô ta bảo tôi gỡ lá bùa để...Cường lạnh người, những gì cô gái nói, những cử chỉ kỳ lạ của cô ta hiện lên trong óc. Cái mùi hôi thối mà anh thường ngữi thấy và cặp mắt đen thỉnh thoảng vằn lên những tia đỏ.
- Cô gái đó, tôi nói cậu đừng sợ, có lẽ...cô ta chính là...
- Còn bà già thì sao?
- Bà ta là người thường, điều đó tôi dám chắc, tôi đã vật lộn với bà ta một lúc mà.
Cường ngừng lại một lúc rồi ngập ngừng:
- Nếu...nếu...thật sự cô ta lừa tôi, cô ta là... tôi đã gỡ cái lá bùa thì chuyện gì sẽ xảy ra?
- Cái xác sẽ thối rữa, và...và... cô ta sẽ không bị nhốt trong ngôi nhà đó.
Một tiếng gào khủng khiếp vang lên, cả hai người quay nhìn về hướng ngôi nhà. Cường bật dậy nắm tay ông Năm. Ông ta kêu lên:
- Cậu định làm gì?
- Quay lại ngôi nhà.
- Cậu điên à? Quay lại đó là chết đấy, tôi không quay lại đó đâu.
- Tôi muốn xem cho rõ, tôi không tin những chuyện ma quỷ này, Chính ông cũng chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra ở ngôi nhà đó. Lúc thì ông nói là bà già, lúc thì ông nói là cô gái, tôi phải tận mắt nhìn thấy mọi thứ.
- Nhưng nếu sự thật là ở đó có một con quỷ thì quay lại đó rất nguy hiểm.
- Dù sao họ vẩn chưa hại gì tôi, và...có lẽ, Cường trầm giọng, tôi đã chết ngoài đường nếu bà già không mang tôi vào nhà. Nếu ông không muốn đi thì tôi sẽ đi một mình.
Cường quay lại ngôi nhà, anh dường như không còn tin vào mắt mình, căn nhà không còn như lúc anh mới đến, bây giờ nó chỉ là một đống đổ nát hoang tàn, khung cữa gổ nơi anh nhìn thấy cô gái lần đầu tiên nằm chỏng chơ dưới đất, vài mảnh dây leo quấn lấy cây cột đen ngòm như vốn dĩ nó đã ở đó rất lâu. Trong đám đổ nát đó, Cường nhìn thấy cái quan tài, anh bước đến, run run mở nắp...
Nắp quan tài vừa bật lên, anh nhìn vào, chẳng có gì trong đó. Ông Năm đoán nhầm chăng?
Tiếng khóc than của bà già vang lên sau lưng anh, anh quay lại, bà ta rũ rượi ôm lấy một xác người áo trắng, bà ta lả người đi, nằm thêm thiếp, chắc là vì quá mệt mỏi. Cường bước đến gần, anh muốn nhìn cho rõ người mà bà ta ôm trong lòng, anh đến cúi xuống nhìn, bỗng...đầu người đó bật ra nhìn trừng trừng vào mặt anh. Cường hoảng kinh, trời ơi! Anh kêu thầm trong bụng, là cô gái, khuôn mặt đó, vết sẹo bên má, dưới trăng anh nhận thấy cô ta chỉ còn là một cái xác xanh xám, mềm nhũn, từng mảng da mặt đã bong lên, bốc mùi hôi tanh, đúng là cô ta đã chết từ lâu. Bà già đã vừa mang cô ta từ trong quan tài ra.
- Cậu đã tin tôi chưa? Giọng ông Năm phía sau. Lúc mới đến đây tôi đã nghe kể về chuyện ở ngôi nhà này, dân trong vùng này thường nhắc một chuyện đã xảy ra chưa lâu. Trước đây có một gia đình ba người sống ở đây, hai vợ chồng và một đứa con trai. Cuộc sống họ rất giàu có do người vợ vốn là một thầy bùa ngãi, có rất nhiều người tìm đến nhờ bà ta nuôi ngãi, ếm bùa dù là bà lấy giá rất cao. Sau, họ nhận nuôi thêm một cô con gái nhỏ mồ côi, hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau đã đem lòng yêu nhau. Khi nhận ra hai đứa con mình yêu thương nhau thì họ đã tổ chức đám cưới, cô con gái trở thành con dâu. Họ sống rất hạnh phúc. Vì nuôi đứa con gái từ nhỏ nên bà mẹ chồng thương nàng dâu như con ruột, quấn quýt lấy nhau. Nhưng chuyện bất hạnh xảy ra cho gia đình này, hai người đàn ông trong một chuyến xe về quê đã bị tai nạn, họ chết, để lại hai người đàn bà đau khổ, nương tựa nhau, họ càng yêu thương gắn bó nhau hơn. Dân trong vùng cũng thương, nên thường xuyên giúp đở hai người đàn bà bất hạnh. Rồi bỗng một đêm, họ nghe có tiếng gào thét trong nhà, mọi người vội chạy đến thì thấy cữa mở toang, bà già mắt long lên sòng sọc, cầm dao quơ tứ tung, gặp ai cũng đòi giết, nhìn trên sàn thì họ thấy cô gái nằm trên vũng máu, đã chết. Qua những lời điên loạn của bà già thì họ cũng dần hiểu, có một tên cướp đã vào nhà tìm của, cô con gái chống cự và đã bị hắn ta giết. Mọi người tìm cách khuyên giải, nhưng bà ta chẳng chịu cho ai đến gần cô gái, mọi người mang hòm đến, thuyết phục bà ta chôn cất con nhưng bà ta bảo là cứ để bà ta tự lo việc đó. Thuyết phục mãi không được nên đành thôi. Họ đành để bà ở một mình. Từ đó, bà ta trở nên điên loạn, không tiếp xúc với ai. Ai hỏi bà ta cũng đáp lại bằng ánh mắt hằn học. Dân làng còn nhận thấy một điều lạ là, sau chuyện đó bà ta luôn đóng cữa nhà im ỉm và tất cả đàn ông, ai đi qua cữa nhà bà ta lúc về sẽ đổ bệnh nặng, gà vịt trong làng cứ bị mất một cách kỳ lạ, có lần người ta thấy chính bà già lén vào chuồng gà bắt đi. Từ đó người ở đây đâm sợ, họ không dám đến gần ngôi nhà này nữa, tụi trẻ con thỉnh thoảng vẩn bảo là thấy bóng một người con gái tóc dài lướt qua sau những song cữa...
Cường lặng người nghe ông Năm nói, vậy cô ta đúng là...
Chợt bà lão hé mắt mỏi mệt, bà rên rỉ:
- Thu ơi!...sao con bỏ mẹ mà đi...
- Tôi đoán là bà ta đã không chôn cất cô gái, tình thương quá lớn với cô ta nên bà ấy đã dùng hạ sách là giữ lại xác, khiến cô ta trở thành một hồn ma vất vưởng, chỉ để giữ cô gái bên cạnh mình. Hằng đêm bà ấy dùng máu tươi để giữ xác cô ta còn nguyên vẹn cho đến giờ.
- Thu ơi!...
Bà ta gào lên, một tay vẫn ôm sốc cái xác giờ đã bị hủy hoại, một tay đưa ra phía trước, một cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến Cường và ông Năm nỗi gai ốc. Cường từ từ quay lại thì nhìn thấy cô ta đã đứng ở sau lưng tự lúc nào.
Nhìn cô lúc này mỏng manh như một làn khói, cô nhìn bà già buồn bã.
- Con...con về với mẹ! Bà ta mừng rỡ.
- Không, cô lắc đầu, con phải đi mẹ ạ, con đáng lẽ phải đi lâu lắm rồi, mẹ đừng giữ con. Mẹ hiểu điều đó mà.
- Mẹ không hiểu, tại sao con không muốn ở lại với mẹ, mẹ sẽ làm cho con sống lại.
- Không, con biết mẹ thương con, nhưng con không muốn như thế này nữa, con phải đi, tất cả điều là nghiệp chướng, con và mẹ điều phải trả.
- Nghiệp chướng gì chứ? Bà ta gào lên.
- Bằng bùa ngãi, mẹ đã làm hại bao nhiêu người, cha con và cả chồng con, họ chết vì phải trả cái nghiệp mà mẹ đã mắc, giờ đến con phải trả, mẹ còn muốn con vất vưởng thế này mãi sao? Hằng đêm, mẹ phải dùng máu để nuôi con. Giờ mẹ trong mắt mọi người trong làng cũng đã không còn là con người nữa. Giọng cô buồn thảm. Giờ con xin mẹ, mẹ cho con đi, con đi gặp cha con, chồng con...
- Con ơi...con đừng bỏ mẹ...mẹ sống với ai...
Bà già gào lên, rũ rượi...cố vươn tay nắm bắt cái bóng hình kia...cô gái nhìn bà buồn bã, ánh mắt như dùng dằng không nở dứt, cô lướt đến, lúc cô ta lướt qua giữa Cường và ông Năm, Cường khẽ rùng mình vì cô ta tựa như một làn hơi lạnh buốt. Cô ta đến gần bà già, ngồi xuống nhìn bà rồi đưa tay lên khuôn mặt nhăn nheo đang đầy nước mắt. Trong khoảnh khắc đầu người con gái gục vào lòng bà. Giọng cô nhẹ như gió thoảng:
- Mẹ thương con, mẹ cho con đi mẹ nhé!
Rồi cô từ từ đứng dậy, ánh mắt thê lương nhìn mẹ mình, hai dòng nước mắt đen ngòm chợt chảy xuống từ mắt cái xác bà già đang ôm. Bà già cố níu lấy tay con, nhưng cô gái giờ chỉ là một bóng hình, bà ta cứ như nắm lấy một ảo ảnh, một ảo ảnh dần tan. Cô khẽ khàng, nức nở:
- Con... chào... mẹ!
- Cô Thu! Cường chợt bật tiếng gọi, cô gái quay nhìn anh, ánh mắt tha thiết trong một thoáng ánh trăng đổ xuống như tấm màn trong suốt xuyên qua bóng hình đó mờ ảo rồi dần nhạt nhòa mất hẳn. Cường thẩn thờ, trong lòng thấy vương vất một ánh mắt dịu dàng của một đêm trăng hôm nọ.
- Con ơi! Bà già gào khóc, bà ta giờ chỉ ôm siết cái xác mà hôn hít. Rồi bà ta điên lên lảm nhảm...Con phải ở với mẹ, mẹ sẽ làm con sống lại, lá bùa, mẹ sẽ tìm cách viết một lá bùa khác, ai động đến con mẹ sẽ giết hết, như mẹ giết cái thằng dám giết con, mẹ chôn sống nó, cho thịt nó thối rữa.
Rồi bà ta ôm nâng niu xác cô gái trong tay, ôm vào căn nhà hoang tàn, vừa đi vừa cười khóc. Cường toan ngăn bà ta lại thì ông Năm giữ chặt lấy anh, ông lắc đầu. Cường chựng lại, nhớ câu nói của Thu: - Tất cả điều là nghiệp chướng. Anh ngẫn lên nhìn trăng khi bước xa khỏi ngôi nhà, trăng vẫn sáng lạnh lùng, đêm nay là một đêm dài mà suốt đời anh sẽ không quên được.
Khi hai người vừa đến túp lều của ông Năm thì nghe có tiếng náo động dội ra từ căn nhà. Ngoái lại nhìn, từng cuộn khói bốc lên, mọi người quanh đó tỉnh giấc vội chạy đến, Cường với ông Năm quay lại xem, len lỏi giữa đám đông đang đứng xôn xao, mọi người cố dập lữa, nhưng quái lạ, ngôi nhà hoang tàn tưởng chừng chẳng có gì lại cháy dữ dội đến vậy, trong màn lữa đỏ ngòm, nghe có tiếng gọi con của bà già. Mọi người ai cũng lấy làm xót thương cho một gia đình bất hạnh. Ông Năm buông một câu, giọng bùi ngùi:
- Mọi chuyện rồi cũng kết thúc.
Hôm sau, Cường từ biệt ông Năm về quê.
- Cậu về quê mạnh giỏi nhé! Ông nói
- Dạ! Ông cũng giữ sức khỏe.
- Ừ, ông Năm buông giọng rồi tần ngần nói:
- Tôi cũng định bỏ nghề thầy bùa luôn cậu à. Sau chuyện này, tôi thấy mình không theo cái nghiệp này được nữa, tôi cũng từng làm không ít chuyện sai trái, giờ nghĩ lại, tôi thấy sợ. Ông thở dài. Mong là kịp lúc.
Đi một đoạn, Cường quay nhìn lại, thấy dáng ông già vẫn đứng lặng ngắt, nhìn đâu đó vào khoảng không xa xăm, trông ông ta khắc khổ, già sọp đi hẳn. Nghiệp báo, liệu có ứng với ông ta?
***
Một thời gian sau, cuộc sống nông dân yên ả dưới quê khiến Cường dần quên đi chuyện cũ. Chỉ thi thoảng anh lại nằm mơ thấy đôi mắt của Thu nhìn anh, mơ thấy anh ngồi dưới trăng trò chuyện với cô.
Buổi chiều hôm nay, sau khi mệt nhoài với công việc ngoài đồng, Cường khoan khoái bước vào nhà, trong nhà đang có khách, vợ chồng người hàng xóm ẳm đứa con trai mới sinh sang chơi. Họ còn dẫn theo một cô bé gái nhỏ trông rất xinh xắn đang chơi cùng thằng con trai lớn của anh. Vợ anh mất đã lâu, thằng bé thường ngày rất ít nói, nhưng hôm nay trông nó hoạt bát hẳn. Hai vợ chồng hàng xóm đùa:
- Tôi mang con dâu sang cho bác đấy, coi bộ thằng An thích con bé rồi. Chúng ta làm sui gia đi.
- Tôi nhớ anh chị mới có cháu bé này thôi, vậy còn con bé này...Cường ngạc nhiên.
- Vợ tôi vừa nhận nuôi ở trại mồ côi đấy, cô ấy đi làm từ thiện, vừa nhìn đã thấy có cảm tình với con bé nên mang về nuôi, con bé ngoan lắm, đã phụ mẹ chăm em được rồi. Người chồng vui vẻ kể.
- Con đến đây chào bác đi này Thu ơi! Giọng người mẹ ngọt ngào.
Cái tên khiến Cường nhìn chăm chú vào đứa bé đang ngoan ngoãn chạy đến cúi đầu chào anh rất lễ phép, khi con bé ngẫn đầu lên, Cường thoáng giật mình, dưới mái tóc dài, một vết bớt đỏ ẩn hiện chạy dài bên gò má./.
Skyy
Page 1 of 1
Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum