Truyện rất ngắn
Page 1 of 2 • Share
Page 1 of 2 • 1, 2
Truyện rất ngắn
Chiếc quạt giấy
Đi học về nó rất vui mừng khi thấy bà nội từ quê vào thăm gia đình nó. Đã hơn 5 năm nay nhà nó chuyển vô Nam sinh sống cũng là khoảng thời gian mà nó xa bà.
Mới nay mà bà nó già quá, tóc đã bạc trắng, da thì sạm nắng nhăn nheo, bước đi chậm chạp và có phần run ray.
Bà nó ôm nó vào lòng và hôn lên mái tóc đen mượt của nó. Nó cảm thấy hạnh phúc và đầm ấm làm sao!
Trưa nào cũng vậy, ăn cơm xong là nó sà vào lòng bà, bắt bà kể chuyện đời xưa cho nó nghe và ru nó ngủ.
Bàn tay gầy guộc của bà vỗ về, âu yếm.
Theo thói quen, bà vừa kể chuyện tay vừa cầm cây quạt giấy quạt “xạch xạch”. Nó thấy vậy liền nói:
- Thời buổi này mà bà còn xài quạt giấy ư?
Nhà con chỉ toàn là quạt máy.
Bà nhìn nó mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói:
- Ở thành phố có điện thì dùng quạt máy chứ ở quê mình làm gì mà có. Hơn nữa đi tàu cũng cần nó lắm con ạ.
- Nhưng cháu thấy có mát gì đâu.
Nói xong nó chạy tới bàn, cắm phích điện rồi đưa tay ấn cái “cạch”, lập tức làn gió mát rượi tỏa ra ào ào. Nó nói:
- Đấy, bà thấy không, mát lắm!
Bà nó không nói gì, xếp chiếc quạt giấy lại trên tay rồi cho vào giỏ xách.
Một buổi trưa, trời nóng nực, cả khu chung cư bị cúp điện, không khí trong phòng thật ngột ngạt và oi nồng.
Bà nó vẫn ngồi kể chuyện cho nó nghe, tay bà vẫn “xành xạch” theo từng nhịp đều đặn. Nó cảm thấy dễ chịu rồi từ từ lim dim nhắm mắt.
Tiếng quạt giấy của bà đi vào giấc mơ của nó.
Trong mơ, nó thấy một bà tiên tóc dài trắng xóa hôn lên trán nó và nói rằng: “ Bà yêu con lắm!”
Võ Thanh Phụng
Đi học về nó rất vui mừng khi thấy bà nội từ quê vào thăm gia đình nó. Đã hơn 5 năm nay nhà nó chuyển vô Nam sinh sống cũng là khoảng thời gian mà nó xa bà.
Mới nay mà bà nó già quá, tóc đã bạc trắng, da thì sạm nắng nhăn nheo, bước đi chậm chạp và có phần run ray.
Bà nó ôm nó vào lòng và hôn lên mái tóc đen mượt của nó. Nó cảm thấy hạnh phúc và đầm ấm làm sao!
Trưa nào cũng vậy, ăn cơm xong là nó sà vào lòng bà, bắt bà kể chuyện đời xưa cho nó nghe và ru nó ngủ.
Bàn tay gầy guộc của bà vỗ về, âu yếm.
Theo thói quen, bà vừa kể chuyện tay vừa cầm cây quạt giấy quạt “xạch xạch”. Nó thấy vậy liền nói:
- Thời buổi này mà bà còn xài quạt giấy ư?
Nhà con chỉ toàn là quạt máy.
Bà nhìn nó mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói:
- Ở thành phố có điện thì dùng quạt máy chứ ở quê mình làm gì mà có. Hơn nữa đi tàu cũng cần nó lắm con ạ.
- Nhưng cháu thấy có mát gì đâu.
Nói xong nó chạy tới bàn, cắm phích điện rồi đưa tay ấn cái “cạch”, lập tức làn gió mát rượi tỏa ra ào ào. Nó nói:
- Đấy, bà thấy không, mát lắm!
Bà nó không nói gì, xếp chiếc quạt giấy lại trên tay rồi cho vào giỏ xách.
Một buổi trưa, trời nóng nực, cả khu chung cư bị cúp điện, không khí trong phòng thật ngột ngạt và oi nồng.
Bà nó vẫn ngồi kể chuyện cho nó nghe, tay bà vẫn “xành xạch” theo từng nhịp đều đặn. Nó cảm thấy dễ chịu rồi từ từ lim dim nhắm mắt.
Tiếng quạt giấy của bà đi vào giấc mơ của nó.
Trong mơ, nó thấy một bà tiên tóc dài trắng xóa hôn lên trán nó và nói rằng: “ Bà yêu con lắm!”
Võ Thanh Phụng
tulip2016
Re: Truyện rất ngắn
Mất xe
Nhà có hai chiếc xe đạp. Mẹ đi dạy hàng ngày phải chạy một chiếc. Còn lại một chiếc cho nó đi học đại học.
Hơn hai năm đại học trôi qua, lối sống nhộn nhịp ở thành phố đã cuốn hút nó. Những quán nhậu, quán cà phê, quán bi da trở nên quen thuộc đối với nó.
Một buổi tối nó đi bộ về nhà trọ. Mặt buồn xo.
Hai đứa bạn cùng phòng đang học bài bật dậỵ “Xe mày đâu?”.
“Mất rồi”.
Để giáo trình lên bàn, nó nằm úp mặt vào gối, chẳng buồn nói chuyện.
Hai đứa bạn lại gần vỗ về, an ủi.
Cuối tháng nó về quê. Ba mẹ không mắng, chỉ buồn. Ngày đi, ba cho tiền. Nó nhét tiền vào bóp.
Một tờ giấy mỏng chợt rơi xuống đất.
Mẹ nhặt vội tờ giấy và trả lời thắc mắc của ba :”Hóa đơn thuốc của em, tháng trước em cho con tiền vô tình cái hóa đơn bị kẹp vào giữa xấp tiền, may mà còn”.
Nó nhìn mẹ, hai dòng nước mắt lăn dài trên má.
Ba đâu biết rằng, cái hóa đơn thuốc mà mẹ nói chính là giấy biên lai cầm chiếc xe đạp của nó.
Nguyễn Chí Hiếu
Nhà có hai chiếc xe đạp. Mẹ đi dạy hàng ngày phải chạy một chiếc. Còn lại một chiếc cho nó đi học đại học.
Hơn hai năm đại học trôi qua, lối sống nhộn nhịp ở thành phố đã cuốn hút nó. Những quán nhậu, quán cà phê, quán bi da trở nên quen thuộc đối với nó.
Một buổi tối nó đi bộ về nhà trọ. Mặt buồn xo.
Hai đứa bạn cùng phòng đang học bài bật dậỵ “Xe mày đâu?”.
“Mất rồi”.
Để giáo trình lên bàn, nó nằm úp mặt vào gối, chẳng buồn nói chuyện.
Hai đứa bạn lại gần vỗ về, an ủi.
Cuối tháng nó về quê. Ba mẹ không mắng, chỉ buồn. Ngày đi, ba cho tiền. Nó nhét tiền vào bóp.
Một tờ giấy mỏng chợt rơi xuống đất.
Mẹ nhặt vội tờ giấy và trả lời thắc mắc của ba :”Hóa đơn thuốc của em, tháng trước em cho con tiền vô tình cái hóa đơn bị kẹp vào giữa xấp tiền, may mà còn”.
Nó nhìn mẹ, hai dòng nước mắt lăn dài trên má.
Ba đâu biết rằng, cái hóa đơn thuốc mà mẹ nói chính là giấy biên lai cầm chiếc xe đạp của nó.
Nguyễn Chí Hiếu
_________________
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương
tulip2016
Re: Truyện rất ngắn
Hờ hững
Chị mỉm cười nhìn cô cháu gái được người yêu âu yếm nâng bàn chân lên xem, khi cháu đạp phải vật gì nhọn dưới đất.
Chị nói với bạn bè chung quanh:
-Thời của mình qua rồi, nhìn đôi tình nhân trẻ kia thấy mà ham, bây giờ mình có đạp phải đinh chảy máu mấy ổng cũng không quan tâm, có khi còn chửi mình sớn xác nữa!
Hôm sau chị và chồng có dịp ghé thăm tiệm Nail của người bạn, anh ân cần quỳ xuống xem chân chị và hỏi ý chị bạn làm sao chữa được những cục chai trên bàn chân chị.
Chị cảm động lắm và nhận ra mình rất nhậy cảm ở ... bàn chân.
Chồng chị không hờ hững như chị hằng nghĩ.
Sau này mỗi lần đi ngang tiệm Nail, chị đều muốn được ghé vào, không phải để làm móng tay, nhưng để anh giúp chị làm mòn những cục chai
Trịnh Tây Ninh
Chị mỉm cười nhìn cô cháu gái được người yêu âu yếm nâng bàn chân lên xem, khi cháu đạp phải vật gì nhọn dưới đất.
Chị nói với bạn bè chung quanh:
-Thời của mình qua rồi, nhìn đôi tình nhân trẻ kia thấy mà ham, bây giờ mình có đạp phải đinh chảy máu mấy ổng cũng không quan tâm, có khi còn chửi mình sớn xác nữa!
Hôm sau chị và chồng có dịp ghé thăm tiệm Nail của người bạn, anh ân cần quỳ xuống xem chân chị và hỏi ý chị bạn làm sao chữa được những cục chai trên bàn chân chị.
Chị cảm động lắm và nhận ra mình rất nhậy cảm ở ... bàn chân.
Chồng chị không hờ hững như chị hằng nghĩ.
Sau này mỗi lần đi ngang tiệm Nail, chị đều muốn được ghé vào, không phải để làm móng tay, nhưng để anh giúp chị làm mòn những cục chai
Trịnh Tây Ninh
_________________
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương
tulip2016
Re: Truyện rất ngắn
Chợ Khuya
Quê tôi là một làng nhỏ nằm cạnh một nhánh của sông Tiền.
Có vườn cây trĩu quả, có cánh đồng lúa xanh, có những con rạch hiền hòa xuôi chảy, nhưng khi xa quê, tôi lại nhớ nhất là buổi chợ khuya.
Khoảng 12 giờ đêm là những người hàng xóm tôi thức dậy chuẩn bị đi chợ. Nào trái cây, nào rau sống, hành ngò… đã được xếp sẵn vô thúng từ chiều giờ được họ cẩn thận đặt lên đầu và đội đi đến chợ để bán.
Từng tốp, từng tốp người đầu đội thúng, tay quơ đuốc, và miệng thì râm ran nói chuyện. Ánh đuốc bập bùng soi đường.
Họ bước đi một cách vững chải trên con đường làng đã quá quen thuộc với họ.
Thấy “dzui” quá nên bạn muốn “tháp tùng” hở?
Bảo đảm tim bạn sẽ đánh lô tô và chân bạn sẽ nhảy những điệu nhạc chưa từng có trong… lịch sử âm nhạc !
Chợ là con đường lớn giữa hai dãy phố cổ xưa, giờ đó chỉ có vài quán hủ tíu mở cửa, những nhà còn lại đều chìm trong giấc ngủ im lìm. Hai bên đường, người ta bày thúng mủng chất đầy hàng hóa, từ mận, ổi, đến gà vịt, gạo nếp.
Nhất là tháng 4, cả chợ ánh lên màu xanh của xoài tượng, màu vàng lườm của xoài cát chín chen lẫn màu mận đỏ rực.
Kẻ mua người bán qua lại tấp nập, tiếng mời chào trả giá ở hàng trái cây vang lên, tiếng cười nói ở hàng bánh canh vọng lại hòa với tiếng máy x
Ngày xưa, tôi đã có lần theo ngoại đi chợ khuya, đứng lơ ngơ nhìn người qua lại và nhìn… trời.
Không hiểu sao lúc đó tôi thấy bầu trời thật thấp, thấp đến nỗi tôi ngỡ đó là trần nhà của… nhà lồng chợ.
Một trần nhà thật đẹp, tím sẫm và được dát vàng bởi những ngôi sao…
Về với quê tôi, đi chợ khuya một lần bạn sẽ thấy đêm ở thôn quê trong lành như thế nào, và bạn sẽ thấy “chợ khuya” đẹp như bầu trời, hấp dẫn và thú vị như… tô cháo lòng thơm phức hành ngò tiêu ớt vậy.
e chở hàng, tiếng máy tàu dưới bến.
Tất cả tạo nên một mớ âm thanh hỗn độn và rất “chợ”.
Thường thì chợ chỉ kéo dài đến hừng đông là thưa dần vì những bạn hàng sau khi mua xong đã đem đến nơi khác bán lại, những người bán hàng khi đêm cũng vội vã trở về nhà với những món đồ đã mua sắm, chuẩn bị cho một ngày lao động và buổi chợ đêm sau…
Thạch Tâm
Quê tôi là một làng nhỏ nằm cạnh một nhánh của sông Tiền.
Có vườn cây trĩu quả, có cánh đồng lúa xanh, có những con rạch hiền hòa xuôi chảy, nhưng khi xa quê, tôi lại nhớ nhất là buổi chợ khuya.
Khoảng 12 giờ đêm là những người hàng xóm tôi thức dậy chuẩn bị đi chợ. Nào trái cây, nào rau sống, hành ngò… đã được xếp sẵn vô thúng từ chiều giờ được họ cẩn thận đặt lên đầu và đội đi đến chợ để bán.
Từng tốp, từng tốp người đầu đội thúng, tay quơ đuốc, và miệng thì râm ran nói chuyện. Ánh đuốc bập bùng soi đường.
Họ bước đi một cách vững chải trên con đường làng đã quá quen thuộc với họ.
Thấy “dzui” quá nên bạn muốn “tháp tùng” hở?
Bảo đảm tim bạn sẽ đánh lô tô và chân bạn sẽ nhảy những điệu nhạc chưa từng có trong… lịch sử âm nhạc !
Chợ là con đường lớn giữa hai dãy phố cổ xưa, giờ đó chỉ có vài quán hủ tíu mở cửa, những nhà còn lại đều chìm trong giấc ngủ im lìm. Hai bên đường, người ta bày thúng mủng chất đầy hàng hóa, từ mận, ổi, đến gà vịt, gạo nếp.
Nhất là tháng 4, cả chợ ánh lên màu xanh của xoài tượng, màu vàng lườm của xoài cát chín chen lẫn màu mận đỏ rực.
Kẻ mua người bán qua lại tấp nập, tiếng mời chào trả giá ở hàng trái cây vang lên, tiếng cười nói ở hàng bánh canh vọng lại hòa với tiếng máy x
Ngày xưa, tôi đã có lần theo ngoại đi chợ khuya, đứng lơ ngơ nhìn người qua lại và nhìn… trời.
Không hiểu sao lúc đó tôi thấy bầu trời thật thấp, thấp đến nỗi tôi ngỡ đó là trần nhà của… nhà lồng chợ.
Một trần nhà thật đẹp, tím sẫm và được dát vàng bởi những ngôi sao…
Về với quê tôi, đi chợ khuya một lần bạn sẽ thấy đêm ở thôn quê trong lành như thế nào, và bạn sẽ thấy “chợ khuya” đẹp như bầu trời, hấp dẫn và thú vị như… tô cháo lòng thơm phức hành ngò tiêu ớt vậy.
e chở hàng, tiếng máy tàu dưới bến.
Tất cả tạo nên một mớ âm thanh hỗn độn và rất “chợ”.
Thường thì chợ chỉ kéo dài đến hừng đông là thưa dần vì những bạn hàng sau khi mua xong đã đem đến nơi khác bán lại, những người bán hàng khi đêm cũng vội vã trở về nhà với những món đồ đã mua sắm, chuẩn bị cho một ngày lao động và buổi chợ đêm sau…
Thạch Tâm
_________________
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương
tulip2016
Re: Truyện rất ngắn
Chuyện của nội
Nhận vé máy bay, cả nhà mừng tíu tít... Dường như nội cũng mừng lắm. Nội vào ra,hết sờ cái cột sửa thân bầu, lại bứt mấy đọt mồng tơi nấu canh. Con cháu cười nội lẩm cẩm...
Từ ngày lên máy bay cho đến khi đinh cư nơi trời Tây, nội luôn săm soi một gói giấy, vẻ quí lắm.
Chiều đông ảm đạm nội ra đi, tay vẫn nắm chặt cái gói nhỏ. Bố nhẹ nhàng gỡ ra, một cục đất màu nâu rơi xuống, vỡ tan...
Nguyễn Quốc Việt
Cãi nhau
Bố mẹ cãi nhau. Bố mua con chim sáo, nhốt trong lồng, treo ngoài vườn. Mẹ mua con mèo, thả trong bếp.
Trưa, chẳng hiểu thế nào, khi bố về, con sáo không còn trong lồng, con mèo của mẹ đang phơi nắng ngoài sân.
Bố đổ cho con mèo. Mẹ bảo không phải.
Lại cãi nhau. Bố bỏ đến cơ quan.
Mẹ về bà ngoại, mang theo nó đang thút thít khóc.
Chiều, người hàng xóm mang con sáo bay lạc sang trả, nhà chỉ còn bà vú già.
Đặng Minh Hải
Nhận vé máy bay, cả nhà mừng tíu tít... Dường như nội cũng mừng lắm. Nội vào ra,hết sờ cái cột sửa thân bầu, lại bứt mấy đọt mồng tơi nấu canh. Con cháu cười nội lẩm cẩm...
Từ ngày lên máy bay cho đến khi đinh cư nơi trời Tây, nội luôn săm soi một gói giấy, vẻ quí lắm.
Chiều đông ảm đạm nội ra đi, tay vẫn nắm chặt cái gói nhỏ. Bố nhẹ nhàng gỡ ra, một cục đất màu nâu rơi xuống, vỡ tan...
Nguyễn Quốc Việt
Cãi nhau
Bố mẹ cãi nhau. Bố mua con chim sáo, nhốt trong lồng, treo ngoài vườn. Mẹ mua con mèo, thả trong bếp.
Trưa, chẳng hiểu thế nào, khi bố về, con sáo không còn trong lồng, con mèo của mẹ đang phơi nắng ngoài sân.
Bố đổ cho con mèo. Mẹ bảo không phải.
Lại cãi nhau. Bố bỏ đến cơ quan.
Mẹ về bà ngoại, mang theo nó đang thút thít khóc.
Chiều, người hàng xóm mang con sáo bay lạc sang trả, nhà chỉ còn bà vú già.
Đặng Minh Hải
_________________
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương
tulip2016
Re: Truyện rất ngắn
Mùi của má
Chị Năm gánh hàng bán bên kia sông Hậu. Chiều, trời bão chị ngủ lại nhà người quen. Chạng vạng, ở nhà ai cũng lo lắng.
Tối. Sau khi ăn bữa cơm chiều muộn, anh Năm ru bé Tuấn trên võng, ba chị em Hồng Diệu nằm nhớ má trên giường.
Bỗng Hồng Tươi kéo chiếc áo cũ sờn của má đưa lên mũi hít một hơi dài. Hồng Thắm, Hồng Diệu cũng giựt chiếc áo: “Em hửi miếng...”, “Tao hửi với...”.
Chúng nó hít thật sâu mùi thân quen của má. Anh Năm ru con không thành lời.
Ngô Văn Vĩnh
Lòng mẹ
Mẹ ở quê lên thăm. Vợ chồng mới cưới lại sớm ra riêng nên nhà cửa bừa bộn.
Mới đến là mẹ loay hoay vào bếp rửa chồng chén, đĩa, quay sang giặt đồ... suốt cả ngày, ngăn thế nào cũng chẳng được.
Chiều cầm mẹ ở lại để vợ chồng đưa đi coi hát. Mẹ bảo phải về thôi.
Về quê, có người hỏi mẹ thăm thằng út trên thành phố có vui không, mẹ cười bảo vui lắm tháng sau sẽ lên nữa.
Võ Thanh An
Chị Năm gánh hàng bán bên kia sông Hậu. Chiều, trời bão chị ngủ lại nhà người quen. Chạng vạng, ở nhà ai cũng lo lắng.
Tối. Sau khi ăn bữa cơm chiều muộn, anh Năm ru bé Tuấn trên võng, ba chị em Hồng Diệu nằm nhớ má trên giường.
Bỗng Hồng Tươi kéo chiếc áo cũ sờn của má đưa lên mũi hít một hơi dài. Hồng Thắm, Hồng Diệu cũng giựt chiếc áo: “Em hửi miếng...”, “Tao hửi với...”.
Chúng nó hít thật sâu mùi thân quen của má. Anh Năm ru con không thành lời.
Ngô Văn Vĩnh
Lòng mẹ
Mẹ ở quê lên thăm. Vợ chồng mới cưới lại sớm ra riêng nên nhà cửa bừa bộn.
Mới đến là mẹ loay hoay vào bếp rửa chồng chén, đĩa, quay sang giặt đồ... suốt cả ngày, ngăn thế nào cũng chẳng được.
Chiều cầm mẹ ở lại để vợ chồng đưa đi coi hát. Mẹ bảo phải về thôi.
Về quê, có người hỏi mẹ thăm thằng út trên thành phố có vui không, mẹ cười bảo vui lắm tháng sau sẽ lên nữa.
Võ Thanh An
_________________
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương
tulip2016
Re: Truyện rất ngắn
Cảnh ngộ
- Chú ơi! Mua vé số cho con đi chú. Làm ơn mua cho con một vé đi chú.
- Đưa coi! - Tiếng người đàn ông.
- Anh ơi! Mua tặng chị một hoa hồng đi anh.
Người đàn ông nhìn tấm vé số rồi nhìn cô bạn gái của mình.
Người đàn ông chọn hoa hồng.
Đêm thành phố nhộn nhạo những ánh đèn xanh đỏ. Thằng bé bán vé số lủi thủi bước đi, vai nó run lên, không biết vì nó lạnh hay vì một điều gì khác. Nó đang căm ghét con bé bán hoa.
Nó đâu có biết rằng con bé bán hoa ấy cũng có một đứa em bán vé số và một người cha đang hấp hối.
Phạm thi Kim Anh
Ước mơ
Chị mua dùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi nó:
- Nếu cô trúng số, con chịu cô mua cho con cái gì?
Nó nhìn chị, xoay qua xoay lại rồi nói:
- Cho con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường liền không bị trễ học nữa.
Di di những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng:
- Cho con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học.
Dĩ nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà với chân trần, đầu không nón...
Phương Anh
- Chú ơi! Mua vé số cho con đi chú. Làm ơn mua cho con một vé đi chú.
- Đưa coi! - Tiếng người đàn ông.
- Anh ơi! Mua tặng chị một hoa hồng đi anh.
Người đàn ông nhìn tấm vé số rồi nhìn cô bạn gái của mình.
Người đàn ông chọn hoa hồng.
Đêm thành phố nhộn nhạo những ánh đèn xanh đỏ. Thằng bé bán vé số lủi thủi bước đi, vai nó run lên, không biết vì nó lạnh hay vì một điều gì khác. Nó đang căm ghét con bé bán hoa.
Nó đâu có biết rằng con bé bán hoa ấy cũng có một đứa em bán vé số và một người cha đang hấp hối.
Phạm thi Kim Anh
Ước mơ
Chị mua dùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi nó:
- Nếu cô trúng số, con chịu cô mua cho con cái gì?
Nó nhìn chị, xoay qua xoay lại rồi nói:
- Cho con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường liền không bị trễ học nữa.
Di di những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng:
- Cho con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học.
Dĩ nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà với chân trần, đầu không nón...
Phương Anh
_________________
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương
tulip2016
Re: Truyện rất ngắn
Người cha
Nhà có cậu con trai duy nhất ba cưng. Lớn lên con trai với ba như người bạn tâm tình, đi đâu cũng đi cùng, cả khi ăn sáng, uống cà-phê...
Học xong đại học, con trai thành đạt, lấy vợ.
Bận nọ cùng vợ vào quán nước thấy ba ngồi một mình, con trai cùng vợ đến chào, ba vui ra mặt bảo ngồi cùng ba đãi.
Bây giờ con trai mới hiểu, từ khi mình lấy vợ ba vẫn hay đi đâu đó một mình. Mẹ trách phải: “Con trai dễ quên cha mẹ khi… lấy vợ”
Võ Thành An
Dì ghẻ
Chị lấy chồng. Chưa kịp có con thì chồng mất. Ba năm sau chị đi bước nữa. Người chồng mới góa vợ, có hai con nhỏ.
Yêu chồng, yêu luôn cả con chồng.
Chị quyết định không sinh con để lo cho gia đình. Lớn lên, người con trai có vợ.
Sau tuần trăng mật anh ta về nhà. Chị vui mừng ra đón. Chưa đến phòng khách, chị nghe tiếng cô con gái:
- Còn xấp vải hoa?
- Cho mẹ.
- Hoài của! Em lấy nốt, nào phải mẹ mình.
-Chị càng buốt tim hơn khi người con trai yên lặng.
Nguyễn t.Kim Anh
Nhà có cậu con trai duy nhất ba cưng. Lớn lên con trai với ba như người bạn tâm tình, đi đâu cũng đi cùng, cả khi ăn sáng, uống cà-phê...
Học xong đại học, con trai thành đạt, lấy vợ.
Bận nọ cùng vợ vào quán nước thấy ba ngồi một mình, con trai cùng vợ đến chào, ba vui ra mặt bảo ngồi cùng ba đãi.
Bây giờ con trai mới hiểu, từ khi mình lấy vợ ba vẫn hay đi đâu đó một mình. Mẹ trách phải: “Con trai dễ quên cha mẹ khi… lấy vợ”
Võ Thành An
Dì ghẻ
Chị lấy chồng. Chưa kịp có con thì chồng mất. Ba năm sau chị đi bước nữa. Người chồng mới góa vợ, có hai con nhỏ.
Yêu chồng, yêu luôn cả con chồng.
Chị quyết định không sinh con để lo cho gia đình. Lớn lên, người con trai có vợ.
Sau tuần trăng mật anh ta về nhà. Chị vui mừng ra đón. Chưa đến phòng khách, chị nghe tiếng cô con gái:
- Còn xấp vải hoa?
- Cho mẹ.
- Hoài của! Em lấy nốt, nào phải mẹ mình.
-Chị càng buốt tim hơn khi người con trai yên lặng.
Nguyễn t.Kim Anh
_________________
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương
tulip2016
Re: Truyện rất ngắn
Lời trẻ con
Anh là người chu đáo. Noel nào anh cũng dành thời gian để chuẩn bị quà cho con.
Cũng như nhiều ông bố khác, anh nói đó là quà của ông già Noel.
Và anh cũng thường nói với con là nó càng ngoan thì nó sẽ nhận được phần quà càng to như là một cách dạy con khéo léo.
Một sáng Noel, nhìn thằng bé mắt sáng rỡ khi mở gói quà anh cảm thấy lòng vui vui.
Chợt thằng bé ngước nhìn anh và hỏi: “Sao con thấy bố cũng ngoan mà ông già Noel không cho bố quà?”
Hải Âu
Chim hót .... nghe buồn
Nhà bên cạnh nuôi con khướu hay hót.
Buổi sáng, tiếng hót lảnh lót của nó đánh thức cả xóm dậy.
Thằng cu con ngó sang dịch:
- Ngộ Không! Ngộ Không!
Má nó nhìn con chim xơ xác, cô đơn trong lồng, thở dài:
- Khổ chưa! Khổ chưa!
Bà Tư bán xôi trước cũng lại nghe:
- Chi khổ! Chi khổ...
Không đầu tắt mặt tối mà có ăn như mày tao cũng hót!
Con chim vẫn ra rả hót. Nó muốn nói gì trong chuỗi âm thanh trong ngần khắc khoải kia?
Có điều... cứ nghe nó hót tôi buồn!
Quế Hương
Anh là người chu đáo. Noel nào anh cũng dành thời gian để chuẩn bị quà cho con.
Cũng như nhiều ông bố khác, anh nói đó là quà của ông già Noel.
Và anh cũng thường nói với con là nó càng ngoan thì nó sẽ nhận được phần quà càng to như là một cách dạy con khéo léo.
Một sáng Noel, nhìn thằng bé mắt sáng rỡ khi mở gói quà anh cảm thấy lòng vui vui.
Chợt thằng bé ngước nhìn anh và hỏi: “Sao con thấy bố cũng ngoan mà ông già Noel không cho bố quà?”
Hải Âu
Chim hót .... nghe buồn
Nhà bên cạnh nuôi con khướu hay hót.
Buổi sáng, tiếng hót lảnh lót của nó đánh thức cả xóm dậy.
Thằng cu con ngó sang dịch:
- Ngộ Không! Ngộ Không!
Má nó nhìn con chim xơ xác, cô đơn trong lồng, thở dài:
- Khổ chưa! Khổ chưa!
Bà Tư bán xôi trước cũng lại nghe:
- Chi khổ! Chi khổ...
Không đầu tắt mặt tối mà có ăn như mày tao cũng hót!
Con chim vẫn ra rả hót. Nó muốn nói gì trong chuỗi âm thanh trong ngần khắc khoải kia?
Có điều... cứ nghe nó hót tôi buồn!
Quế Hương
_________________
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương
tulip2016
Re: Truyện rất ngắn
Truyện rất ngắn Trần Hoàng Trúc
Thời gian
Vì muốn biết mặt Tương Lai nên Thời Gian luôn hối hả. Nó chạy quá nhanh nên chẳng kịp kết bạn với ai, chỉ vô tình trở thành kẻ thù của Quá Khứ, Sức Khỏe và Sắc Đẹp.
Trong một giai đoạn ngắn ngủi nào đó, các Vết Thương thực sự biết ơn Thời Gian.
Duy có Nếp Nhăn luôn cổ vũ Thời Gian trên đường đua của mình:
Tiếp tục đi, nhanh nữa nào, hãy giúp chúng tôi sinh sôi nảy nở!
Nhưng vì quá ngu xuẩn nên Nếp Nhăn không biết rằng Thời Gian cũng đồng thời mang đến chúng Cái Chết.
Gối chiếc
Nàng luôn đem sự tài giỏi, thành đạt của chồng người so sánh với anh.
Những đêm trăn trở, nàng kém vui thấy anh ngáy đều đều.
Không ít lần nàng chì chiết sự vô tâm, kém cỏi của anh.
Quá áp lực, anh làm việc như điên. Rồi đột quỵ trong đêm vì kiệt sức.
Anh để lại ngôi nhà hoang lạnh, một chiếc gối vắng hơi người, và những tiếng nấc thăm thẳm trong đêm.
Ân nhân
Bố vỡ nợ đi tù, nhà cửa bị phát mãi, mẹ và chị em nàng phải sống trong khu ổ chuột.
Duyên may, một đại gia góa vợ tình cờ gặp nàng rồi giúp đỡ cả nhà. Để trả ơn, mẹ ép nàng theo đại gia đó.
Một đêm, nàng đến tìm ông, trút bỏ áo quần, xin ông hãy lấy đi cái quý nhất và đừng ép nàng làm vợ.
Người đàn ông dịu dàng mặc lại y phục cho nàng, lau khô giọt lệ nóng hổi rồi đẩy nàng ra cửa:
Ta chỉ cần trái tim em, chứ thân xác ta lấy làm gì, hãy về đi và đừng đến nữa!
Trần Hoàng Trúc
Thời gian
Vì muốn biết mặt Tương Lai nên Thời Gian luôn hối hả. Nó chạy quá nhanh nên chẳng kịp kết bạn với ai, chỉ vô tình trở thành kẻ thù của Quá Khứ, Sức Khỏe và Sắc Đẹp.
Trong một giai đoạn ngắn ngủi nào đó, các Vết Thương thực sự biết ơn Thời Gian.
Duy có Nếp Nhăn luôn cổ vũ Thời Gian trên đường đua của mình:
Tiếp tục đi, nhanh nữa nào, hãy giúp chúng tôi sinh sôi nảy nở!
Nhưng vì quá ngu xuẩn nên Nếp Nhăn không biết rằng Thời Gian cũng đồng thời mang đến chúng Cái Chết.
Gối chiếc
Nàng luôn đem sự tài giỏi, thành đạt của chồng người so sánh với anh.
Những đêm trăn trở, nàng kém vui thấy anh ngáy đều đều.
Không ít lần nàng chì chiết sự vô tâm, kém cỏi của anh.
Quá áp lực, anh làm việc như điên. Rồi đột quỵ trong đêm vì kiệt sức.
Anh để lại ngôi nhà hoang lạnh, một chiếc gối vắng hơi người, và những tiếng nấc thăm thẳm trong đêm.
Ân nhân
Bố vỡ nợ đi tù, nhà cửa bị phát mãi, mẹ và chị em nàng phải sống trong khu ổ chuột.
Duyên may, một đại gia góa vợ tình cờ gặp nàng rồi giúp đỡ cả nhà. Để trả ơn, mẹ ép nàng theo đại gia đó.
Một đêm, nàng đến tìm ông, trút bỏ áo quần, xin ông hãy lấy đi cái quý nhất và đừng ép nàng làm vợ.
Người đàn ông dịu dàng mặc lại y phục cho nàng, lau khô giọt lệ nóng hổi rồi đẩy nàng ra cửa:
Ta chỉ cần trái tim em, chứ thân xác ta lấy làm gì, hãy về đi và đừng đến nữa!
Trần Hoàng Trúc
Last edited by tulip2016 on Sun May 08, 2016 10:34 pm; edited 1 time in total
tulip2016
Re: Truyện rất ngắn
Truyện rất ngắn Trần Hoàng Trúc
Tỉnh
Sau vô số đòn đau của số phận, nàng thực sự gục ngã.
Chợt thấy bóng đèn hỏng, nàng đập tan, dùng mảnh vỡ cắt vào tay.
Bỗng một người đàn ông xa lạ xuất hiện ngăn nàng: “Sao cô phải làm thế?”
- Đời tôi toàn thất bại, tôi sống để làm gì?
Người lạ lắc đầu thất vọng:
- Tôi là Thomas Edison, từng thất bại hơn 10.000 lần trước khi phát minh bóng đèn điện cho nhân loại. Và tôi không mong làm ra nó để giúp kết liễu những người thất bại như cô.
Nàng giật mình, choàng tỉnh trong bệnh viện.
Cây cầu
Là một kỹ sư xây dựng tài năng, hơn nửa đời sống tại nước ngoài, ông đã góp phần xây cho xứ người biết bao cây cầu kiên cố, vững chãi.
Một lần tình cờ xem phóng sự quê nhà, ông nhói lòng khi thấy giữa cái nắng bỏng rát ban trưa từng em học sinh lần lượt đu dây qua một dòng sông chảy xiết để đến trường, chẳng có lấy một phương tiện bảo hộ.
Không chút đắn đo, ông quyết định bỏ lại sau lưng buổi lễ vinh danh người có công xây chiếc cầu đẹp nhất quốc gia.
Ông phải về quê hương ngay. Nơi đó có một cây cầu đang chờ ông. Cây cầu không mang lại danh tiếng. Cây cầu của lương tri.
Chọn bạn
Tự Cao, Tự Tin và Tự Ti đều tìm đến Thông Thái xin một lời khuyên trong việc chọn bạn.
Với Tự Cao, Thông Thái phe phẩy quạt mà rằng:
- Ngươi nên chơi với những người “cao” hơn mình, để biết thế nào là trời cao đất rộng mà bớt đi huyễn hoặc bản thân.
Với Tự Ti, Thông Thái lại khuyên:
- Ngươi nên chơi với những người “thấp” hơn mình để biết quý trọng bản thân và hài lòng với những gì mình đang có.
Riêng với Tự Tin, Thông Thái gật gù:
- Ngươi chơi với người “cao” hay “thấp” hơn đều được. Nhưng chớ kết thân với những người vừa ngang tài, ngang lứa vừa cùng giới để tránh những đố kỵ có thể nảy sinh từ cả hai phía.
Trần Hoàng Trúc
Tỉnh
Sau vô số đòn đau của số phận, nàng thực sự gục ngã.
Chợt thấy bóng đèn hỏng, nàng đập tan, dùng mảnh vỡ cắt vào tay.
Bỗng một người đàn ông xa lạ xuất hiện ngăn nàng: “Sao cô phải làm thế?”
- Đời tôi toàn thất bại, tôi sống để làm gì?
Người lạ lắc đầu thất vọng:
- Tôi là Thomas Edison, từng thất bại hơn 10.000 lần trước khi phát minh bóng đèn điện cho nhân loại. Và tôi không mong làm ra nó để giúp kết liễu những người thất bại như cô.
Nàng giật mình, choàng tỉnh trong bệnh viện.
Cây cầu
Là một kỹ sư xây dựng tài năng, hơn nửa đời sống tại nước ngoài, ông đã góp phần xây cho xứ người biết bao cây cầu kiên cố, vững chãi.
Một lần tình cờ xem phóng sự quê nhà, ông nhói lòng khi thấy giữa cái nắng bỏng rát ban trưa từng em học sinh lần lượt đu dây qua một dòng sông chảy xiết để đến trường, chẳng có lấy một phương tiện bảo hộ.
Không chút đắn đo, ông quyết định bỏ lại sau lưng buổi lễ vinh danh người có công xây chiếc cầu đẹp nhất quốc gia.
Ông phải về quê hương ngay. Nơi đó có một cây cầu đang chờ ông. Cây cầu không mang lại danh tiếng. Cây cầu của lương tri.
Chọn bạn
Tự Cao, Tự Tin và Tự Ti đều tìm đến Thông Thái xin một lời khuyên trong việc chọn bạn.
Với Tự Cao, Thông Thái phe phẩy quạt mà rằng:
- Ngươi nên chơi với những người “cao” hơn mình, để biết thế nào là trời cao đất rộng mà bớt đi huyễn hoặc bản thân.
Với Tự Ti, Thông Thái lại khuyên:
- Ngươi nên chơi với những người “thấp” hơn mình để biết quý trọng bản thân và hài lòng với những gì mình đang có.
Riêng với Tự Tin, Thông Thái gật gù:
- Ngươi chơi với người “cao” hay “thấp” hơn đều được. Nhưng chớ kết thân với những người vừa ngang tài, ngang lứa vừa cùng giới để tránh những đố kỵ có thể nảy sinh từ cả hai phía.
Trần Hoàng Trúc
tulip2016
Re: Truyện rất ngắn
Dối lòng
Nàng là người vui tính, lúc nào cũng có thể đùa, anh chẳng biết đâu mà lần. Chỉ biết bên nàng anh rất vui.
Một ngày đẹp trời anh ngỏ lời yêu, nàng cười vang lắc đầu nguầy nguậy, anh nghe buồn dâng cao.
Rồi anh dần nguôi và có người khác. Nàng vẫn tươi cười lúc gặp nhau.
Khi anh đưa thiệp hồng, nàng hớn hở chúc mừng, vẫn điệu cười quen thuộc.
Chỉ khi anh đi rồi, nàng lại lấy bệnh án vô sinh ra xem, rồi òa khóc như chưa từng được khóc.
Trần Hoàng Trúc
Con ong và con ngựa
Tôi từng nói với nhiều người rằng con ong có khả năng điều khiển con ngựa. Nhưng không ai tin!
Chẳng phải một khi con ong đã tỏ đường đi lối về thì nó sẽ quất ngựa truy phong sao? Tôi nói sai gì nào?
Trần Hoàng Trúc
Nàng là người vui tính, lúc nào cũng có thể đùa, anh chẳng biết đâu mà lần. Chỉ biết bên nàng anh rất vui.
Một ngày đẹp trời anh ngỏ lời yêu, nàng cười vang lắc đầu nguầy nguậy, anh nghe buồn dâng cao.
Rồi anh dần nguôi và có người khác. Nàng vẫn tươi cười lúc gặp nhau.
Khi anh đưa thiệp hồng, nàng hớn hở chúc mừng, vẫn điệu cười quen thuộc.
Chỉ khi anh đi rồi, nàng lại lấy bệnh án vô sinh ra xem, rồi òa khóc như chưa từng được khóc.
Trần Hoàng Trúc
Con ong và con ngựa
Tôi từng nói với nhiều người rằng con ong có khả năng điều khiển con ngựa. Nhưng không ai tin!
Chẳng phải một khi con ong đã tỏ đường đi lối về thì nó sẽ quất ngựa truy phong sao? Tôi nói sai gì nào?
Trần Hoàng Trúc
_________________
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương
tulip2016
Re: Truyện rất ngắn
Nơi lạnh nhất ?
Một buổi sáng kia
Thằng bé mặc bộ quần áo rách phong phanh bước chân sáo trên đường mặc gió lạnh. Nó ghé vào một hàng phở nhò, nghèo nàn bên góc phố, đường hoàng nói lớn:
- Dì bán cho con tô phở ba ngàn đem về. Bà hàng phở nhìn nó rồi lại cụp đầu xuống. Tưởng bà không nghe, nó nói càng to hơn. Nào ngờ, bà mắng xối xả:
- Tao không bán. Mới sáng mà mày đã tới ám tao hả thằng ăn mày! Mua ít vậy sao tao bán?
Nó cúi gằm mặt, nắm chặt mấy tờ bạc lẻ nhàu nát trong tay rồi lầm lũi bước đi.
Nó chỉ muốn mua cho mẹ một tô phở nóng, nên để dành mãi từ số tiền ít ỏi bán vé số hàng ngày.
Mẹ nó đang bệnh... . .
"Nơi lạnh nhất không phải Bắc Cực, mà là nơi không có tình thương".
Rev NQuang
Một buổi sáng kia
Thằng bé mặc bộ quần áo rách phong phanh bước chân sáo trên đường mặc gió lạnh. Nó ghé vào một hàng phở nhò, nghèo nàn bên góc phố, đường hoàng nói lớn:
- Dì bán cho con tô phở ba ngàn đem về. Bà hàng phở nhìn nó rồi lại cụp đầu xuống. Tưởng bà không nghe, nó nói càng to hơn. Nào ngờ, bà mắng xối xả:
- Tao không bán. Mới sáng mà mày đã tới ám tao hả thằng ăn mày! Mua ít vậy sao tao bán?
Nó cúi gằm mặt, nắm chặt mấy tờ bạc lẻ nhàu nát trong tay rồi lầm lũi bước đi.
Nó chỉ muốn mua cho mẹ một tô phở nóng, nên để dành mãi từ số tiền ít ỏi bán vé số hàng ngày.
Mẹ nó đang bệnh... . .
"Nơi lạnh nhất không phải Bắc Cực, mà là nơi không có tình thương".
Rev NQuang
_________________
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương
tulip2016
Re: Truyện rất ngắn
Tiếng đêm
Căn nhà ngày càng trở nên trống lạnh.
Nhất là sau lần chúng tôi chính thức chia tay nhau.
Anh thất chí:
- Cuộc đời sao cứ mãi cưu mang bao bận đận!
Rồi anh say.
Say...
Hai mẹ con tôi, rốt cùng loanh quanh như hai cái bóng, đâm buồn.
Đêm. Chiếc giường trống đi một chỗ. Mẹ con tôi nằm gần nhau hơn.
Khuya.
Trở mình, nó vòi:
- Mẹ thoa lưng cho con!
Rồi so bì:
- Tay ba sần, thoa đã hơn!
- Đã thì theo ổng đi!
- Tôi phát cáu.
Nó mủi lòng, trong khi tôi khóc.
Lê thi Cẩm Âu
Căn nhà ngày càng trở nên trống lạnh.
Nhất là sau lần chúng tôi chính thức chia tay nhau.
Anh thất chí:
- Cuộc đời sao cứ mãi cưu mang bao bận đận!
Rồi anh say.
Say...
Hai mẹ con tôi, rốt cùng loanh quanh như hai cái bóng, đâm buồn.
Đêm. Chiếc giường trống đi một chỗ. Mẹ con tôi nằm gần nhau hơn.
Khuya.
Trở mình, nó vòi:
- Mẹ thoa lưng cho con!
Rồi so bì:
- Tay ba sần, thoa đã hơn!
- Đã thì theo ổng đi!
- Tôi phát cáu.
Nó mủi lòng, trong khi tôi khóc.
Lê thi Cẩm Âu
tulip2016
Re: Truyện rất ngắn
Cha yêu
Cha là thợ hớt tóc. Từ nhỏ đến lớn chỉ có cha hớt tóc cho tôi.
Lần đầu hẹn bạn gái, cha ngồi cả tiếng hớt tóc cho tôi thật đẹp.
Cha nhìn tôi rồi mỉm cười.
Rồi tôi có vợ, có con. Cha vẫn là người thợ hớt tóc duy nhất của tôi.
Nay mắt cha đã mờ, tay run. Ai hớt tóc cho con, cha ơi!
Trần Lê Xuân Vinh
Giỗ ông
Sớm mồ côi. Từ nhỏ anh em nó sống cùng nội trên rẻo đất còm của người chú. Năm ngoái, sau trận bão lớn ông nó qui tiên.
Chú lấy lại căn chòi, khuyên : 14, lớn rồi , nên tự lập.
Anh em dắt díu nhau tha hương.
Trưa. Phụ hồ về nhà
(ở dưới gầm cầu). Mệt. Đói.
Giở nồi cơm: nhão như cháo.
Thằng anh mắng: đồ hư.
Con em mếu máo: em nấu để...giỗ ông.
Lê Nguyên Vũ
Cha là thợ hớt tóc. Từ nhỏ đến lớn chỉ có cha hớt tóc cho tôi.
Lần đầu hẹn bạn gái, cha ngồi cả tiếng hớt tóc cho tôi thật đẹp.
Cha nhìn tôi rồi mỉm cười.
Rồi tôi có vợ, có con. Cha vẫn là người thợ hớt tóc duy nhất của tôi.
Nay mắt cha đã mờ, tay run. Ai hớt tóc cho con, cha ơi!
Trần Lê Xuân Vinh
Giỗ ông
Sớm mồ côi. Từ nhỏ anh em nó sống cùng nội trên rẻo đất còm của người chú. Năm ngoái, sau trận bão lớn ông nó qui tiên.
Chú lấy lại căn chòi, khuyên : 14, lớn rồi , nên tự lập.
Anh em dắt díu nhau tha hương.
Trưa. Phụ hồ về nhà
(ở dưới gầm cầu). Mệt. Đói.
Giở nồi cơm: nhão như cháo.
Thằng anh mắng: đồ hư.
Con em mếu máo: em nấu để...giỗ ông.
Lê Nguyên Vũ
tulip2016
Re: Truyện rất ngắn
Chuyện mình, chuyện người, chuyện linh tinh.....góc đường hè phố!
Chuyện
Người đàn ông đưa mẹ mình đi bịnh viện khám sức khỏe dắt theo đứa cháu gái vào độ mười hai, mười ba tuổi, nhỏ nhắn dễ thương. Bé gái theo bà nội vào phòng khám bịnh.
Sau những:
_Nội đưa tay lên...để tay xuống...hít vào...thở ra...Họ cần máu...cần nước tiểu Nội...Mình ra kia chờ kết quả nghe Nội.
Họ ra về với những nụ cười trên môi.
Bà cụ vui vì cháu mình sinh trưởng ở hải ngoại vẫn nói được tiếng Việt, dù chỉ là một thứ tiếng Việt phát âm lơ lớ như những người ngoại quốc.
Bé gái vui khi thấy mình được Nội khen.
Chỉ có người đàn ông là vui nhất. Anh vui vì bác sĩ cho biết sức khỏe mẹ anh hôm nay rất tốt.
Góc phố
Chuyện
Người đàn ông đưa mẹ mình đi bịnh viện khám sức khỏe dắt theo đứa cháu gái vào độ mười hai, mười ba tuổi, nhỏ nhắn dễ thương. Bé gái theo bà nội vào phòng khám bịnh.
Sau những:
_Nội đưa tay lên...để tay xuống...hít vào...thở ra...Họ cần máu...cần nước tiểu Nội...Mình ra kia chờ kết quả nghe Nội.
Họ ra về với những nụ cười trên môi.
Bà cụ vui vì cháu mình sinh trưởng ở hải ngoại vẫn nói được tiếng Việt, dù chỉ là một thứ tiếng Việt phát âm lơ lớ như những người ngoại quốc.
Bé gái vui khi thấy mình được Nội khen.
Chỉ có người đàn ông là vui nhất. Anh vui vì bác sĩ cho biết sức khỏe mẹ anh hôm nay rất tốt.
Góc phố
tulip2016
Re: Truyện rất ngắn
Quà Cho Mẹ
Lúc còn nhỏ mỗi lần thấy mẹ đi chợ về là cô lại lao ra lục giỏ để tìm cái bánh hay gói bỏng ngô.
Và mẹ chẳng bao giờ làm cho cô thất vọng cả.
Lớn lên, cô lập gia đình và có hai đưa con.
Mẹ cô bây giờ đã già đi, suốt ngày bà quanh quẩn bên lũ trẻ.
Mỗi lúc đi chợ về cô cũng hay mua quà cho con, nhưng chẳng bao giờ quan tâm đến mẹ.
Cô không hiểu rằng những lúc ấy mẹ cô cũng thấy buồn và tủi thân.
Ngày mẹ ốm nặng phải đưa vào bệnh viện, cô mua nào là cam, nào là bánh nhưng mẹ chẳng thể nào ăn được nữa cho đến ngày mẹ ra đi mãi mãi
Phạm t.Kim Anh
Lúc còn nhỏ mỗi lần thấy mẹ đi chợ về là cô lại lao ra lục giỏ để tìm cái bánh hay gói bỏng ngô.
Và mẹ chẳng bao giờ làm cho cô thất vọng cả.
Lớn lên, cô lập gia đình và có hai đưa con.
Mẹ cô bây giờ đã già đi, suốt ngày bà quanh quẩn bên lũ trẻ.
Mỗi lúc đi chợ về cô cũng hay mua quà cho con, nhưng chẳng bao giờ quan tâm đến mẹ.
Cô không hiểu rằng những lúc ấy mẹ cô cũng thấy buồn và tủi thân.
Ngày mẹ ốm nặng phải đưa vào bệnh viện, cô mua nào là cam, nào là bánh nhưng mẹ chẳng thể nào ăn được nữa cho đến ngày mẹ ra đi mãi mãi
Phạm t.Kim Anh
Last edited by tulip2016 on Sun May 08, 2016 10:27 pm; edited 1 time in total
tulip2016
Re: Truyện rất ngắn
Cái gương
Nàng có gương mặt thánh thiện hệt thiên thần.
Gương mặt ấy che kín tính chây lười, giúp nàng lừa bao người nhẹ dạ.
Cùng thời gian và lỗi lầm, nét thiên thần ngày càng biến mất, từ lâu nàng không dám soi gương.
Một ngày kia, nàng nhận ra chẳng còn ai tin mình.
Người ta thận trọng trước những gì nàng nói.
Còn một mình, nàng thu hết can đảm nhìn thẳng mình trong gương.
“Xoảng” – chiếc gương vỡ tan dưới chân nàng.
Tung tóe khắp sàn nhà, những mảnh vỡ hiện hình cái ác.
Trần Hoàng Trúc
Hoa tâm hồn
Tối nào bà cũng kể chuyện cổ tích cho cháu nghe. Một hôm cháu ngước đôi mắt trong veo hỏi bà:
Tâm hồn là gì hở bà?
Bà xoa đầu cháu dịu dàng:
Nói cho cháu dễ hiểu thì tâm hồn cũng như một cây hoa trong mỗi người chúng ta.
Nếu được nuôi dưỡng bằng những đức tính tốt, tâm hồn sẽ vươn cao, nở hoa thơm ngát.
Bằng ngược lại, tâm hồn sẽ mọc gai tua tủa làm tổn thương những người xung quanh. Tâm hồn và trí tuệ đều như xạ hương vậy, không ai có thể che đậy được nó cháu ạ.
Trần Hoàng Trúc
Bố thuê
Đến ngày hẹn, anh lại sắm lên người bộ trang phục hải quân, huýt sáo một điệu nhạc vui vẻ rồi đón xe đến một thị trấn, bấm chuông ngôi nhà có giàn hoa giấy quen thuộc.
Thằng bé vừa trông thấy anh liền nhảy cẫng:
A! Ba về!
Nàng đón anh bằng nụ cười cảm kích bởi từ lâu anh không còn chịu nhận tiền để thực hiện “nhiệm vụ” đặc biệt giúp xua tan những nghi hoặc về bố trong đầu thằng bé.
Đêm nằm cạnh “con trai”, anh len lén nhìn sang nàng, trống ngực thình thịch:
“Ba” về với hai mẹ con luôn có được không?
Trần Hoàng Trúc
Nàng có gương mặt thánh thiện hệt thiên thần.
Gương mặt ấy che kín tính chây lười, giúp nàng lừa bao người nhẹ dạ.
Cùng thời gian và lỗi lầm, nét thiên thần ngày càng biến mất, từ lâu nàng không dám soi gương.
Một ngày kia, nàng nhận ra chẳng còn ai tin mình.
Người ta thận trọng trước những gì nàng nói.
Còn một mình, nàng thu hết can đảm nhìn thẳng mình trong gương.
“Xoảng” – chiếc gương vỡ tan dưới chân nàng.
Tung tóe khắp sàn nhà, những mảnh vỡ hiện hình cái ác.
Trần Hoàng Trúc
Hoa tâm hồn
Tối nào bà cũng kể chuyện cổ tích cho cháu nghe. Một hôm cháu ngước đôi mắt trong veo hỏi bà:
Tâm hồn là gì hở bà?
Bà xoa đầu cháu dịu dàng:
Nói cho cháu dễ hiểu thì tâm hồn cũng như một cây hoa trong mỗi người chúng ta.
Nếu được nuôi dưỡng bằng những đức tính tốt, tâm hồn sẽ vươn cao, nở hoa thơm ngát.
Bằng ngược lại, tâm hồn sẽ mọc gai tua tủa làm tổn thương những người xung quanh. Tâm hồn và trí tuệ đều như xạ hương vậy, không ai có thể che đậy được nó cháu ạ.
Trần Hoàng Trúc
Bố thuê
Đến ngày hẹn, anh lại sắm lên người bộ trang phục hải quân, huýt sáo một điệu nhạc vui vẻ rồi đón xe đến một thị trấn, bấm chuông ngôi nhà có giàn hoa giấy quen thuộc.
Thằng bé vừa trông thấy anh liền nhảy cẫng:
A! Ba về!
Nàng đón anh bằng nụ cười cảm kích bởi từ lâu anh không còn chịu nhận tiền để thực hiện “nhiệm vụ” đặc biệt giúp xua tan những nghi hoặc về bố trong đầu thằng bé.
Đêm nằm cạnh “con trai”, anh len lén nhìn sang nàng, trống ngực thình thịch:
“Ba” về với hai mẹ con luôn có được không?
Trần Hoàng Trúc
tulip2016
Re: Truyện rất ngắn
Truyện rất ngắn Trần Hoàng Trúc
Cây bàng
Đêm mùa đông se lạnh, cây bàng giữa sân trường bồi hồi nhận ra đã nhiều ngày không thấy thằng bé ngoan hiền vẫn thường ngồi học dưới gốc cây.
Nhớ lại những gì diễn ra hôm trước khi thằng bé bị nhóm bạn vây quanh bắt nạt, dồn ép dưới chân mình, cây bàng bứt rứt.
Một chiếc lá heo héo lìa cành. Chao liệng trong không trung.
Rồi thằng bé trở lại, ngồi dưới cây một lần cuối trước khi nghỉ học. Cây bàng thả những chiếc lá mềm mại xoa dịu vuốt ve.
Qua hôm sau, chẳng hiểu sao trên khắp tán cây, lá bỗng rực một màu đỏ ối.
Mơ cõi an lành
Nằm trong bát, sâu mẹ dặn các con:
Lát nữa con người sẽ bắt chúng ta thả lên những bó rau của họ.
Ôi thích quá!
– Lũ sâu con phấn khích.
Ồ không! Các con hãy nhớ, dù đói cũng không được ăn, đợi khi bị vứt vào thùng rác, ta sẽ kiếm ăn ở đó.
Mọi việc diễn ra đúng như lời sâu mẹ.
Song một chú sâu con háu đói đã không thể chờ lâu. Nó đánh liều xơi một miếng .
Ngay sau đó, nó hoa mắt, choáng váng , quằn quại.
Trước khi về trời, nó mơ thấy những luống rau mơn mởn, ngọt lành mẹ vẫn thường kể.
Của và người
Một tỷ phú độc thân vừa qua đời. Rất đông người chen trước cửa nhà ông chứng kiến hàng loạt két sắt được niêm phong.
Người ta đồn sinh thời ông keo kiệt.
Ngoài thú vui tích trữ thật nhiều vàng để mỗi ngày đếm đi đếm lại, ông chẳng quan tâm gì hơn.
Ông mất không để lại di chúc làm thổi bùng lòng tham của những người bà con xa.
Trước khi tòa phân xử, những chiếc két sắt được ngân hàng mang đi trong tiếng xuýt xoa huyên náo của bao người.
Vài ngày sau cũng tại nhà ông, một chiếc quan tài gỗ được lặng lẽ mang đi, lầm lũi về với đất.
Trần Hoàng Trúc
Cây bàng
Đêm mùa đông se lạnh, cây bàng giữa sân trường bồi hồi nhận ra đã nhiều ngày không thấy thằng bé ngoan hiền vẫn thường ngồi học dưới gốc cây.
Nhớ lại những gì diễn ra hôm trước khi thằng bé bị nhóm bạn vây quanh bắt nạt, dồn ép dưới chân mình, cây bàng bứt rứt.
Một chiếc lá heo héo lìa cành. Chao liệng trong không trung.
Rồi thằng bé trở lại, ngồi dưới cây một lần cuối trước khi nghỉ học. Cây bàng thả những chiếc lá mềm mại xoa dịu vuốt ve.
Qua hôm sau, chẳng hiểu sao trên khắp tán cây, lá bỗng rực một màu đỏ ối.
Mơ cõi an lành
Nằm trong bát, sâu mẹ dặn các con:
Lát nữa con người sẽ bắt chúng ta thả lên những bó rau của họ.
Ôi thích quá!
– Lũ sâu con phấn khích.
Ồ không! Các con hãy nhớ, dù đói cũng không được ăn, đợi khi bị vứt vào thùng rác, ta sẽ kiếm ăn ở đó.
Mọi việc diễn ra đúng như lời sâu mẹ.
Song một chú sâu con háu đói đã không thể chờ lâu. Nó đánh liều xơi một miếng .
Ngay sau đó, nó hoa mắt, choáng váng , quằn quại.
Trước khi về trời, nó mơ thấy những luống rau mơn mởn, ngọt lành mẹ vẫn thường kể.
Của và người
Một tỷ phú độc thân vừa qua đời. Rất đông người chen trước cửa nhà ông chứng kiến hàng loạt két sắt được niêm phong.
Người ta đồn sinh thời ông keo kiệt.
Ngoài thú vui tích trữ thật nhiều vàng để mỗi ngày đếm đi đếm lại, ông chẳng quan tâm gì hơn.
Ông mất không để lại di chúc làm thổi bùng lòng tham của những người bà con xa.
Trước khi tòa phân xử, những chiếc két sắt được ngân hàng mang đi trong tiếng xuýt xoa huyên náo của bao người.
Vài ngày sau cũng tại nhà ông, một chiếc quan tài gỗ được lặng lẽ mang đi, lầm lũi về với đất.
Trần Hoàng Trúc
_________________
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương
tulip2016
Re: Truyện rất ngắn
Bài học đầu tiên
Sáu tuổi, tôi theo bố đến trường.
Trên bờ đê nhầy nhụa, trơn ướt, bước chân bố hằn lên mạnh mẽ, vững chãi. Tôi gắng sức sải chân dẫm vào, nghĩ:
“Mình sẽ không trượt ngã”.
Bố mỉm cười, nhìn tôi trìu mến:
“Con hãy đi với chính bước chân của mình.
Đừng đi trên dấu chân có sẵn”.
Tôi nhìn bố lắc đầu không hiểu.
Lớn lên. Vào đời. Tôi khao khát khẳng định mình, nhưng lại tự đánh mất chính mình.
Thất bại, tôi gục khóc. Nhớ lời bố xưa.
Hiểu ra, nhưng bố đã không còn.
NT Hoa Hiên
Lát nữa về
Anh chị lấy nhau được 5 năm. Gia đình bất hòa nhưng có đứa con cũng đỡ phần nào.
Ngày ngày, khi chị đi làm, đứa con nhỏ ba tuổi thường khóc đòi chị. Chị dỗ dành:
- Nín đi con! Lát mẹ về.
Năm sau, anh chị ly dị. Tòa cho anh nuôi đứa bé.
Chị ôm nó khóc. Nó nhìn chị, ngây thơ
Phạm Thu Hiền
Kiếp sau
Cãi nhau kịch liệt, người vợ nức nở:
- Ông không thương tôi, ông không lo lắng gì con cái.
Ứa nước mắt, người chồng nói:
- Không thương bà, sao có được bốn mặt con.
Đứa lớn gần 40, đưa út đã 30. Không lo cho con, mà chúng sống được. Không đứa nào hư cả.
Người vợ còn sụt sùi:
- Kiếp sau tôi không lấy ông đâu!
Người chồng (giọng kiên quyết):
- Được đầu thai lên, tôi cũng cứ tìm bà. Làm gì kiếm được một người như bà.
Tối, họ đưa nhau đi xem phim: Anh vẫn yêu em .
Thanh Lam
Sáu tuổi, tôi theo bố đến trường.
Trên bờ đê nhầy nhụa, trơn ướt, bước chân bố hằn lên mạnh mẽ, vững chãi. Tôi gắng sức sải chân dẫm vào, nghĩ:
“Mình sẽ không trượt ngã”.
Bố mỉm cười, nhìn tôi trìu mến:
“Con hãy đi với chính bước chân của mình.
Đừng đi trên dấu chân có sẵn”.
Tôi nhìn bố lắc đầu không hiểu.
Lớn lên. Vào đời. Tôi khao khát khẳng định mình, nhưng lại tự đánh mất chính mình.
Thất bại, tôi gục khóc. Nhớ lời bố xưa.
Hiểu ra, nhưng bố đã không còn.
NT Hoa Hiên
Lát nữa về
Anh chị lấy nhau được 5 năm. Gia đình bất hòa nhưng có đứa con cũng đỡ phần nào.
Ngày ngày, khi chị đi làm, đứa con nhỏ ba tuổi thường khóc đòi chị. Chị dỗ dành:
- Nín đi con! Lát mẹ về.
Năm sau, anh chị ly dị. Tòa cho anh nuôi đứa bé.
Chị ôm nó khóc. Nó nhìn chị, ngây thơ
Phạm Thu Hiền
Kiếp sau
Cãi nhau kịch liệt, người vợ nức nở:
- Ông không thương tôi, ông không lo lắng gì con cái.
Ứa nước mắt, người chồng nói:
- Không thương bà, sao có được bốn mặt con.
Đứa lớn gần 40, đưa út đã 30. Không lo cho con, mà chúng sống được. Không đứa nào hư cả.
Người vợ còn sụt sùi:
- Kiếp sau tôi không lấy ông đâu!
Người chồng (giọng kiên quyết):
- Được đầu thai lên, tôi cũng cứ tìm bà. Làm gì kiếm được một người như bà.
Tối, họ đưa nhau đi xem phim: Anh vẫn yêu em .
Thanh Lam
tulip2016
Page 1 of 2 • 1, 2
Similar topics
» Audio Truyện ngắn (Yến Linh đọc )
» Truyện ngắn - audiobook Nguyễn Ngọc Tư
» Virus corona: ngăn chặn sự lan truyền của thông tin sai lạc
» Truyền đơn của KKK
» Truyện Thơ: Tam Vĩ Hồ
» Truyện ngắn - audiobook Nguyễn Ngọc Tư
» Virus corona: ngăn chặn sự lan truyền của thông tin sai lạc
» Truyền đơn của KKK
» Truyện Thơ: Tam Vĩ Hồ
Page 1 of 2
Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum